Nếu còn ầm ĩ thêm nữa thì sẽ quá trớn mất, Khương Noãn Noãn hiểu được phải biết dừng đúng lúc. Cô miễn cưỡng đáp:
"Đều là lỗi của em trai anh, đâu phải em nhất định bắt cậu ta đưa em tới. Chẳng qua cậu ta chỉ muốn chọc tức anh và bác gái thôi."
Chuyện phá rối kia của Cố Thời Châu, Cố Đình Yến vốn đã rõ mồn một, cũng không nghĩ theo hướng giữa hai người họ có quan hệ vượt mức bạn bè.
Anh nhặt giày lên, ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân cô nâng lên. Trước giờ anh không có sở thích đặc biệt với việc ngắm chân phụ nữ, nhưng đôi chân trắng nõn, xinh đẹp trước mắt, quả thật khiến anh phải khựng lại.
Nhận ra động tác của Cố Đình Yến dừng lại, những ngón chân trắng nõn của Khương Noãn Noãn khẽ co rụt lại, cố ý lùi về phía sau, nhưng lại bị anh giữ chặt, ấn vào giày cao gót.
"Dưới bàn ăn lúc đối với tôi không phải gan cũng to lắm sao? Giờ mới biết sợ à?"
"Thì lúc đó đâu ai phát hiện, chẳng phải có khăn trải bàn che rồi sao." Khương Noãn Noãn đứng vững, hừ một tiếng tức giận: "Nhưng mà vừa nãy Phi tổng có vào đấy, anh không đi giải thích à? Chị ta nhìn thấy hết rồi."
Cô nói đầy chua chát. Cố Đình Yến đứng thẳng dậy, trong mắt lướt qua một tia cười, "Em cũng biết gây rắc rối cho tôi nhỉ, ghen à?"
"Không có." Khương Noãn Noãn càng tức hơn, vòng qua anh, bước trên đôi giày cao gót, sải bước đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi đến cửa phòng trà ở tầng một, cô đi hơi nhanh, vô ý bị trẹo chân, liền bị Cố Thời Châu một tay ôm lấy. Ánh mắt anh ta rơi xuống bờ môi hơi sưng đỏ kia, đầu ngón tay khẽ siết chặt.
Hai người phụ nữ đi từ trên lầu xuống trông thấy cảnh này, lại một phen mắt trừng mắt.
Lý Uyển trước khi đến đã biết rõ tính cách của Cố Thời Châu, cô vốn bằng lòng liên hôn vì lợi ích, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để sau này sống kiểu tôn trọng nhau như khách. Nhưng không ngờ hai anh em nhà họ Cố lại vướng vào cùng một người phụ nữ. Trò này quả thật khiến cô khó mà chấp nhận.
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên chút ghen tị thầm kín. Ai mà không thích làm nhân vật ở giữa hai chiếc bánh kẹp mạ vàng chứ? Nhưng nếu chỉ có thể làm người vợ cô độc nơi phòng khuê, lại chẳng được phép sai sót gì, cô vẫn lựa chọn lùi bước.
Trong phòng trà, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau. Khương Noãn Noãn cúi đầu, yên lặng uống trà, không đáp lời ai, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, thành thật.
Trước khi rời đi, Lâm Tiếu muốn nhờ xe của Cố Thời Châu tiện đường đưa Lý Uyển về. Nhưng Lý Uyển khoát tay, rất biết điều:
"Không cần đâu dì Lâm, cháu đã gọi tài xế đến đón rồi."
Ngay trước mắt mọi người, Cố Thời Châu lại thân mật ôm lấy eo Khương Noãn Noãn:
"Tôi đưa người đi trước đây."
Cho đến khi hai người ngồi vào chiếc Porsche, cô không hề ngoảnh đầu nhìn về phía Cố Đình Yến, càng không biết lúc này chân mày anh cau chặt, gương mặt lạnh lùng khó chịu.
Phi Hân cũng chào vợ chồng Lâm Tiếu, sau đó đi cùng Cố Đình Yến lên chiếc Maybach. Xe vừa lăn bánh, cô lập tức vứt bỏ dáng vẻ tiểu thư thục nữ, bực bội nói:
"Hôm nay chỉ là một bữa tiệc nhỏ trong nhà thôi, anh cũng nên biết thu liễm chứ. Tiểu thư nhà họ Lý ngồi ngay cạnh tôi, chuyện gì cũng thấy hết, anh biết tôi bị sốc đến mức nào không?"
Cố Đình Yến rút ra hộp thuốc, mở ra đưa cho cô:
"Hút không?"
Phi Hân rút một điếu, nhả khói ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới bình tĩnh lại:
"Em trai anh với Khương Noãn Noãn rốt cuộc là quan hệ gì? Giữa mấy người rốt cuộc dính vào nhau thế nào?"
Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên cửa kính, Cố Đình Yến hất tàn thuốc, trả lời:
"Hai người họ cố ý hợp tác để chọc tức tôi và mẹ. Cố Thời Châu không muốn cưới."
Phi Hân nhướn mày:
"Vậy nên mới bày ra trò này? Thật sự không phải có quan hệ mờ ám gì sao?"
Cố Đình Yến nghiêng đầu, đôi mắt đen như ưng nguy hiểm nheo lại:
"Chú ý cách dùng từ của em."
"Được, được, coi như không có đi. Nhưng mà cho dù có thật thì cũng không thể phô bày ngay trước mặt anh chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=221]
Phi Hân lại nhả khói, không khỏi thấy nhức đầu: "Vì danh tiếng của chúng ta, chuyện tối nay anh nhớ phải cảnh cáo con bé Lý Uyển, đừng có lắm miệng."
Dù sao hai anh em cùng dính vào một người phụ nữ, cho dù chỉ là tin đồn giả, nói ra cũng khó nghe.
Cố Đình Yến: "Tôi biết chừng mực."
Anh kéo kính xe lên, mặt không biểu cảm nói thêm:
"Tìm thời gian, cô đi giải thích chuyện của tôi và cô cho Noãn Noãn."
Một hơi thuốc của Phi Hân suýt nghẹn nơi cổ, cô ho khan liên tiếp, rồi ngạc nhiên hỏi:
"Anh không tự đi giải thích, bắt tôi đi nói?"
Cố Đình Yến liếc nhìn cô:
"Cô nói thì đáng tin hơn, sẽ không giống như viện cớ."
Phi Hân nhìn anh mấy giây, rồi dụi thuốc, bật cười phá lên.
Trong xe vang lên tiếng cười quái dị không chút hình tượng, khiến tài xế phải liên tục liếc gương chiếu hậu.
Đến cửa biệt thự, trước khi xuống xe, Phi Hân vỗ vai anh:
"Anh trai à, khi một người đàn ông muốn đi giải thích với phụ nữ, chứng tỏ trong lòng anh ta đã đặt cô ấy vào tâm rồi. Sau này nếu chúng ta thật sự kết hôn, anh đừng hòng đổi ý nửa chừng."
Cố Đình Yến hất tay cô ra, tỏ vẻ chán ghét:
"Đóng cửa xe."
Phi Hân cong môi cười:
"Được thôi, tôi sẽ rảnh rỗi đi giải thích giúp anh."
Cô ngày càng tin rằng, sớm muộn gì người đàn ông này cũng sẽ ngã gục trong tay một cô gái.
Nhìn chiếc Maybach chạy đi, Phi Hân bước đến cửa biệt thự, thấy có bóng người ngồi xổm cạnh cổng, cau mày:
"Cậu là con trai của dì Ngô phải không? Sao lại ở đây?"
...
Khương Noãn Noãn về đến khu Dương Quang Hoa Đình trước. Cố Thời Châu dừng xe, nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, ánh mắt lại quét qua bờ môi đỏ mọng kia:
"Là anh ta làm à?"
Cô không để ý, liếm nhẹ môi:
"Chứ còn ai nữa? Đã muốn làm tình nhân thì phải quen thôi, không phải sao?"
Một câu nói khiến nụ cười cuối cùng trên môi Cố Thời Châu biến mất:
"Chỉ là một ván trò chơi vô nghĩa, làm gì mà phải quen?"
Chiếc Porsche như mũi tên rời cung, lập tức lao đi khỏi cửa khu nhà, tiếng động cơ vang rền.
Khương Noãn Noãn khẽ nhếch môi, bước vào nhà, lên lầu.
Cô tắm rửa khá lâu, kiểm tra làn da trên người, vết hôn của Phi Cẩm Triệu lưu lại đã được chườm nóng nên mờ đi, dấu vết giác hơi cũng nhạt dần.
Khi chuẩn bị gột sạch bọt xà phòng trên người, cửa phòng tắm không khóa bỗng bị đẩy ra, một người đàn ông nới lỏng cà vạt bước vào.
Khương Noãn Noãn hoảng sợ, tay chẳng biết che chỗ nào, khi thấy rõ là ai, cả người run lên:
"Cố Đình Yến! Em còn đang tắm!"
"Cùng nhau." (Sốp quao rồi đó)
Cà vạt bị anh ném xuống đất. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị ấn trở lại bồn tắm, làn da trắng ngần lập tức bị bọt xà phòng bao phủ. Trên sàn gạch men cạnh đó, áo sơ mi và quần tây lần lượt rơi xuống...
Anh mạnh mẽ đến mức cô không còn chỗ để phản kháng. Khương Noãn Noãn ngửa đầu, đôi mắt vừa tức giận vừa ánh lên làn sóng nước. Đường viền xương hàm của người đàn ông trước mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng cô chỉ kịp ngắm vài giây, anh đã bước vào bồn tắm, kéo tay cô qua, giọng trầm thấp gọi khiến tim cô đập như sấm:
"Đến đây, Noãn Noãn."
...
Một giờ sau, Khương Noãn Noãn ôm ngực, bị anh bế lên giường. Cô xoay người, chẳng muốn nói thêm câu nào, tấm lưng trơn nhẵn lại in hằn từng "chiếc bánh tròn nhỏ" khó coi.
Cố Đình Yến lật người cô lại, vén tóc rối vương trên vai cô, trong mắt ngập tràn thoả mãn cùng ý cười:
"Giận sao?"
Khương Noãn Noãn nhắm mắt, không thèm nhìn anh. Cho đến khi bàn tay anh mò vào cổ áo, cô lập tức chặn lại, mở mắt tức giận:
"Em muốn ngủ rồi."
Giọng cô khàn khàn, lại rất mềm. Cố Đình Yến thu tay, ôm lấy cô vào lòng, ghé tai nói:
"Trước đó em muốn chơi, giờ cho em rồi, sao lại không muốn nữa?"
Khương Noãn Noãn rùng mình, trừng mắt nhìn anh.
"Anh... Anh vừa nói gì cơ?"
Đây mà là lời một người đàn ông lạnh lùng, cấm dục như anh sẽ nói sao?
Thấy vẻ mặt ngờ vực của cô, khóe môi Cố Đình Yến cong lên:
"Còn muốn ầm ĩ với tôi nữa không?"
Anh thích lén trêu chọc cô như thế!
"Không ầm ĩ nữa." Khương Noãn Noãn nghiến răng, bực bội húc đầu vào ngực anh: "Anh đừng nói nữa, em thật sự muốn ngủ!"
Tiếng cười trầm thấp của Cố Đình Yến khiến lồng ngực anh rung động. Rõ ràng đây là một buổi tiệc sinh nhật chẳng vui vẻ gì, vậy mà giờ anh lại bị cô mài mòn đến mức chẳng còn chút tính khí, thậm chí bắt đầu thích cái cảm giác kích thích bí mật mà "chim hoàng yến" này mang lại.
Hai người nhanh chóng ôm nhau ngủ, căn phòng trở lại yên tĩnh.
...
Sáng sớm thức dậy, bên giường như thường lệ đã chẳng còn ai. Khương Noãn Noãn trở mình, uể oải nói:
"66, tính toán tiến độ tối qua cho tôi đi."
Hệ thống 66: "[Cố Đình Yến 58,5%, Cố Thời Châu 45%. Tổng cộng thu về 2 tỷ, còn dư thêm một số lẻ.]
Nó nói chuyện thản nhiên như không.
Khương Noãn Noãn lập tức tỉnh táo, mở mắt:
"Điểm hảo cảm của Cố Đình Yến đã ngang bằng Phi Cẩm Triệu, cao hơn 0,5 phải không?"
Hệ thống 66: [Đúng vậy.]
Cô xoa xoa cổ tay nhức mỏi, ngồi dậy, trầm ngâm suy nghĩ.
----
(Beo: à vậy là chưa có măm măm nha quí zị)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận