Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 136: Cô đâu có ngốc

Ngày cập nhật : 2025-09-13 15:29:50
Cố Thời Châu nhìn sang Phạm Tương:
"Đóng cửa."
Anh cầm lấy một chai rượu vừa mở, đặt trước mặt cô:
"Được rồi, ai kính rượu em thì giờ em kính lại."
Lộ Cẩm bên cạnh đã sắp bị chuốc đến choáng váng, ngây người nhìn cảnh này. Không phải nói ảnh đế với bà chủ không có quan hệ gì sao?
Người đầu tiên lúng túng là Doãn Huệ, cô ta gượng cười:
"Chúng ta chẳng qua chỉ tụ họp bàn chút chuyện làm ăn, anh Châu không cần phải thế chứ? Cùng lắm cũng chỉ là uống thêm mấy chén thôi mà."
Cố Thời Châu cầm ly rượu vốn đã được rót đầy trước mặt Khương Noãn Noãn, uống một ngụm, nghĩ đến cảnh cô bị ép uống đến đỏ bừng cả mặt, liền hất mạnh ly xuống bàn, nặng nề ép ly trước mặt Doãn Huệ.
Tiếng "choang" giòn vang, ly thủy tinh vỡ nát, rượu đỏ tràn qua bàn tay thon dài, toàn bộ hắt lên người Doãn Huệ.
Cô ta kinh hãi kêu một tiếng định đứng dậy, lại bị Cố Thời Châu ấn xuống ghế. Anh hờ hững ngẩng mắt, trong đáy mắt lóe lên vẻ dữ dằn, nhìn chằm chằm mấy gã đàn ông phía đối diện:
"Sao thế? Không muốn nể mặt tôi à?"
Lâm tổng hơi khó chịu:
"Cố nhị gia làm loạn như vậy, Cố tổng biết chẳng lẽ không tức giận?"
"Đã nói là uống rượu thôi mà." Cố Thời Châu liếc nhìn gương mặt đỏ hồng của Khương Noãn Noãn, khẽ cười:
"Thế nào lại biến thành 'làm loạn' rồi?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt ánh nước, ấm ức gọi một tiếng:
"Cố Thời Châu."
Bộ dáng này rơi vào mắt anh, ngoan đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy.
"Bọn họ chuốc em thế nào, thì chuốc lại y như vậy."
Khương Noãn Noãn chờ đúng câu này, lập tức đứng dậy, cầm chai rượu thẳng tay dí vào miệng Doãn Huệ, bắt cô ta uống cả chai.
Doãn Huệ bị ép ngửa ra ghế, rượu tràn ngập mũi miệng, sặc đến nỗi rượu chảy cả từ lỗ mũi xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, dung mạo lộng lẫy lúc trước giờ chẳng còn gì.
Những nữ minh tinh khác đi cùng đều hoảng sợ, sợ mình cũng bị ép uống, vội vàng lùi về phía sau, liên tục khẳng định:
"Chúng tôi không có chuốc rượu cô ấy."
Đợi Doãn Huệ uống xong, cả người mềm nhũn ngã từ ghế xuống đất.
Khương Noãn Noãn lại xách chai rượu khác, đi thẳng tới trước mặt Lâm tổng. Khi ông ta còn chưa kịp phản ứng, "choang" một tiếng, chai rượu đã bổ xuống đầu.
"Á!!!"
Thủy tinh vỡ tung tóe, máu tươi chảy từ trên cái đầu trọc láng bóng.
Thân hình Khương Noãn Noãn lảo đảo mấy bước, vứt nửa cái chai vỡ trong tay xuống:
"Tôi ghét nhất bị chuốc rượu. Có điều, ông cũng nên cảm thấy may mắn, vì tối nay tới là Cố Thời Châu, chứ không phải Cố Đình Yến."
Cô quay đầu, nhìn Lộ Cẩm vẫn còn đứng ngây người:
"Cô còn muốn ở lại đây à?"
Lộ Cẩm vội vã xách túi, loạng choạng chạy theo cô.
Cố Thời Châu ra đến cửa, dặn bảo vệ đi cùng:
"Hôm nay tôi trả tiền. Các người ở lại tiếp khách, chuốc đến sáng mai hãy đi."
"Cái gì?"
Đám người bên trong hoảng hốt định xông ra, một bảo vệ vạm vỡ đã đóng cửa lại, giam hết bọn họ trong phòng.
Mấy ông già cùng vài minh tinh sắc mặt tái mét, mà đám bảo vệ thì cười lộ cả hàm răng trắng:
"Ông chủ bảo còn sớm, cùng uống thêm vài chén đi."
...
Bên ngoài vẫn mưa lất phất, gió lạnh tạt vào mặt khiến người ta tỉnh táo hơn.
Khương Noãn Noãn quay đầu nhìn Lộ Cẩm:
"Cô đã nghĩ đến hậu quả nếu hôm nay không có ai tới giải vây chưa?"
Lộ Cẩm cúi đầu, im lặng.
"Chuyện đại diện, cô chưa nắm rõ tình hình của từng nghệ sĩ. Buổi tiệc tối nay, cô lại chờ đến lúc tôi vừa xuống máy bay mới nói, ngay cả thông tin cơ bản cũng không làm rõ."
"Tôi là vì phòng làm việc." Lộ Cẩm ngẩng đầu, vành mắt đỏ lên, "Tôi nóng ruột, nếu vì cô mà không ai chịu đến, cuối cùng không chọn được đại diện thì phải làm sao?"
"Cô không nên tự ý quyết định, thậm chí còn đã định sẵn rồi mới thông báo cho tôi." Giọng Khương Noãn Noãn lạnh băng, "Tôi là sếp cô, tôi trả lương cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=136]

Quyết định do tôi đưa ra, chứ không phải để tôi hấp tấp đi mớ lộn xộn hộ cô, hiểu chưa?"
Đây là lần đầu tiên cô nổi giận với trợ lý. Lộ Cẩm bị quở trách đến ngẩn người, cắn răng cúi đầu:
"Xin lỗi."
"Lần này trừ tiền thưởng." Khương Noãn Noãn day day thái dương, "Trễ rồi, về nghỉ sớm đi. Ngày mai chuẩn bị ra sân bay đón đại diện của chúng ta."
"Cô định xong rồi?" Lộ Cẩm ngẩng phắt lên, kinh ngạc.
"Sáng nay tôi mới định, ngày mai người ta sẽ đến." Khương Noãn Noãn dịu giọng.
Lộ Cẩm không biết là xấu hổ hay khó xử, chỉ gật gật đầu, liếc về phía sau cô rồi chạy ra mưa bắt xe đi.
Cố Thời Châu kéo tay Khương Noãn Noãn, xoay người cô đối diện với mình, cúi xuống hỏi:
"Tôi vượt ngàn dặm tới đây để làm đại diện cho em, kết quả em lại tìm người khác?"
Tầm mắt Khương Noãn Noãn hơi mơ hồ, nhìn anh thành hai bóng, cố gắng chớp mắt:
"Anh muốn làm đại diện cho tôi? Lần trước tặng trang sức cho anh, hiệu quả không tốt, tôi tưởng anh sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa."
"Xem em tặng tôi 'Ngân Hà' làm độc quyền, tôi đổi ý." Cố Thời Châu nhìn dáng vẻ ngà ngà say của cô, khóe môi khẽ nhếch, "Tính ra tôi đã giúp em hai lần."
Khương Noãn Noãn bật cười:
"Cảm ơn anh đã giúp tối nay, nhưng ngày mai anh vẫn phải tham gia phỏng vấn."
Cố Thời Châu nắm lấy gương mặt đỏ ửng của cô, nhíu mày:
"Tôi còn phải phỏng vấn? Khương Noãn Noãn, em nhìn kỹ xem tôi là ai."
Cô vừa định mở miệng thì cổ họng cuộn lên, lập tức đẩy anh ra, quay người nôn khan.
Sắc mặt Cố Thời Châu trầm xuống, nhanh chóng quay lại nhà hàng lấy khăn giấy, bước đến vỗ lưng cô:
"Tối nay em chỉ uống rượu thôi?"
Khương Noãn Noãn mắt hoe đỏ, nôn xong nhận khăn giấy lau miệng, khàn khàn nói:
"Ừ."
Cả ngày hôm nay cô vừa xuống máy bay đã phải đi tìm Hàng Phán Hạ làm đại diện dự bị, mệt đến ngủ mê mệt, buổi tối còn chưa kịp ăn cơm đã bị lôi vào tiệc rượu, toàn là mấy hạng người chẳng ra gì.
Cố Thời Châu ôm cô vào lòng, giương ô che, ánh mắt nhiều thêm chút quan tâm:
"Ở đâu? Tôi đưa em về."
...
Tới khách sạn, Khương Noãn Noãn vừa ngả xuống giường đã không muốn động đậy.
Cố Thời Châu cam chịu giúp cô cởi giày, chỉnh nhiệt độ phòng, gọi suất ăn phòng.
Anh lại bước đến, thấy cô úp mặt xuống gối, liền lật người cô lại, bóp bóp má mềm:
"Tôi đường xa tới đây, chẳng lẽ để làm bảo mẫu cho em?"
Khương Noãn Noãn bắt lấy tay anh, áp lên trán:
"Đau đầu, xoa xoa đi."
"Hừ." Anh khẽ nhếch môi, lại nói:
"Tôi không biết massage."
Cô mở mắt, ghét bỏ liếc anh một cái.
"Khương Noãn Noãn." Cố Thời Châu bóp mũi cô, ép cô phải há miệng, tức giận trừng anh:
"Em từng nghĩ đến hậu quả nếu hôm nay tôi không đến chưa?"
Đương nhiên cô từng nghĩ. Người đầu tiên trong danh sách cô định nhờ giải vây vốn là Cố Đình Yến, chỉ một cú điện thoại là xong. Nhưng ai ngờ Cố Thời Châu lại đột ngột tới Pháp, khiến cô không dám gọi, chỉ có thể cứng ngắc ngồi chờ.
"Chưa nghĩ. Nhưng chẳng phải anh đã đến rồi sao? Tôi tin anh mà." Khương Noãn Noãn đẩy tay anh ra, khe khẽ hừ.
"Đồ ngốc." Giọng anh vô thức mềm lại, còn mang chút dụ hoặc:
"Em thấy không, nếu em ở bên tôi, sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái."
Khương Noãn Noãn có hơi say, nhưng đầu óc vẫn chưa loạn. Cô đưa tay ôm lấy gương mặt anh, mạnh mẽ vò một cái:
"Anh chưa từng nghĩ mấy phiền toái này đều từ anh mà ra sao? Nói câu này có chạm đến lương tâm không hả?"

Bình Luận

0 Thảo luận