Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 254: Cầu xin anh cũng vô ích

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:20:07
Cố Đình Yến nhướn mày: "Ồ?"
Khương Noãn Noãn nói: "Anh là nhà tài trợ của em, số tiền bồi thường ghi trong hợp đồng so với số tiền anh đã bỏ ra cho em thật sự chẳng đáng là bao. Em thừa nhận là do cảm xúc cá nhân mà em đã giận dỗi, vô lý với anh. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, điều đó không cần thiết. Anh đối xử với em đã đủ tốt rồi."
Giọng của Cố Đình Yến trầm hẳn xuống: "Em không muốn làm tình nhân nữa."
Khương Noãn Noãn gật đầu: "Hôn nhân của anh không phải do em quyết định, mà em cũng không thể ích kỷ trói buộc anh như thế. Mùa xuân năm sau, chúng ta kết thúc hợp đồng sớm đi. Nhưng nếu là anh đơn phương hủy hợp đồng, em sẽ không bồi thường cho anh một xu nào."
Câu trả lời của cô rất khuôn mẫu, khiến người ta không phân biệt nổi cô thực sự không quan tâm, hay chỉ cố gắng tỏ ra như một bông hoa xinh đẹp, lý trí và bao dung.
Cố Đình Yến hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
Hợp đồng đã bị đốt bỏ, gác qua thân phận tình nhân, vậy sau đó bọn họ sẽ trở thành mối quan hệ gì? Đây chính là điều anh muốn biết.
Tiếng chuông điện thoại lại cắt ngang cuộc trò chuyện.
Người đàn ông cau mày, Khương Noãn Noãn cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường: "Từ lúc anh đi tắm đã có người gọi liên tục rồi, anh nghe đi."
Nếu là điện thoại công việc thì Cố Đình Yến chắc chắn sẽ nhận, nhưng đây rõ ràng là cuộc gọi cá nhân, nên anh mới chần chừ mãi.
Điện thoại vừa nối máy, mẹ của Phó Thi Lưu liền hạ giọng cầu khẩn: "Cố tổng, con bé Thi Lưu nhà chúng tôi..."
Vừa nghe đến hai chữ "Thi Lưu", Khương Noãn Noãn lập tức rời khỏi lòng anh: "Em xuống dưới uống nước."
Nghe thấy giọng cô, mẹ Phó Thi Lưu hơi khựng lại, vội vàng nói: "Ngày mai tôi sẽ dẫn Thi Lưu đến tận nơi xin lỗi cô Khương! Nó đã làm chuyện hồ đồ, làm cha mẹ chúng tôi cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng."
Cố Đình Yến nhìn cô: "Cô ta đã bắt nạt em sao?"
Phản ứng theo bản năng và sự thiên vị của anh, Khương Noãn Noãn đều thu hết vào mắt. Cô lại hướng về phía điện thoại nói: "Biệt thự Dương Quang Hoa Đình, cô Phó đã từng tới, biết địa chỉ cụ thể rồi. Ngày mai tôi sẽ đợi ở đó."
Cho dù cô không nói nguyên nhân, Cố Đình Yến cũng có thể tự điều tra. Anh đứng dậy, cùng cô xuống dưới lầu uống nước.
Cầu thang không bật đèn, ban đêm tối đen. Khương Noãn Noãn vịn tay vịn, đi được nửa chừng thì dừng lại, xoay người: "Thật ra em cũng không biết sau này sẽ thế nào."
Trong bóng tối, ánh mắt cô có chút mơ hồ, Cố Đình Yến phải cúi thấp người mới nhìn rõ được: "Ý em là gì?"
Khương Noãn Noãn khẽ hôn lên môi anh, rồi cười: "Ai biết được liệu có phải là một khởi đầu mới không?"
...
Đêm ấy, trong nhà họ Phó đèn sáng trưng. Rất nhiều bức ảnh chụp rõ nét bị ném thẳng xuống bàn, Phó Thi Lưu co ro trong ghế sofa, lặng thinh như mất hồn.
Bà Phó vừa giận vừa thương: "Con xúi giục Chu Kỳ đi đụng chạm tới Khương Noãn Noãn - tình nhân của Cố Đình Yến? Con nghĩ cái gì vậy? Chu Kỳ là ai? Cố Đình Yến là ai? Con ngu ngốc sao?"
Phó Thi Lưu nước mắt khóc khô cạn, mơ mơ hồ hồ nói: "Con biết phải làm sao bây giờ? Con không thể lấy Chu Kỳ, sao con có thể lấy một kẻ ghê tởm như thế."
"Mẹ đã gọi điện cho Cố tổng rồi." Bà Phó thở dài, lại giận mà bất lực: "Ngày mai chúng ta đến Dương Quang Hoa Đình, con phải nhận sai, phải quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ."
"Con đi cầu xin Đình Yến? Nhưng chuyện này là do Cố Thời Châu làm!"
"Phải đi cầu xin Khương Noãn Noãn!!"
Ông Phó vung tay tát mạnh lên cô ta: "Trạch Hằng đã là một bài học rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=254]

Anh em nhà họ Cố đều có quan hệ tốt với Khương Noãn Noãn, vậy mà con chẳng những không biết thu liễm, còn tự đưa đầu vào chỗ chết. Ta nói cho con biết, ngày mai phải quỳ xuống xin lỗi, trừ khi con thật sự muốn gả cho Chu Kỳ và chôn cả nhà này theo!"
Giờ đây có quá nhiều ảnh chụp bị lộ ra, muốn che giấu mọi chuyện êm đẹp, ngoài việc cầu xin người ta thì không còn cách nào khác.
...
Hôm sau, Cố Đình Yến hiếm hoi ở nhà nghỉ ngơi, nhưng vẫn dặn trợ lý Lý mang máy tính tới để làm việc.
Cùng đến còn có một chiếc hộp trang sức tinh xảo, và cả mẹ con nhà họ Phó.
Phó Thi Lưu thân thể đau nhức, thất thểu bước vào phòng, liền thấy Khương Noãn Noãn nhận chiếc hộp từ tay trợ lý Lý, mở ra - bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh.
Trợ lý Lý nói: "Ông chủ trên đường đi công tác đã tiện tay mua cho cô, tối qua nhân viên trung tâm an ninh mới mang tới."
Thì ra cú điện thoại tối qua, chính là do trang sức đã đến.
Khương Noãn Noãn vốn rành về đá quý, chỉ liếc mắt đã biết món đồ này trị giá hàng chục triệu.
Cô khép hộp lại, nhìn thoáng qua mẹ con nhà họ Phó, rồi thấy trong tay họ cũng xách theo mấy hộp quà.
Khoảng cách quà tặng chênh lệch quá lớn, mẹ Phó vội vàng giấu hộp quà ra sau lưng, Phó Thi Lưu thì vừa ghen tỵ vừa chua xót.
Vốn dĩ khinh thường Khương Noãn Noãn, nay mẹ Phó lại phải cúi giọng: "Chúng tôi đến để tạ lỗi."
Khương Noãn Noãn gật đầu: "Hai người chờ một chút, tôi đi gọi Cố Đình Yến xuống."
Khi hai người từ trên lầu bước xuống, Phó Thi Lưu với gương mặt trắng bệch, liền quỳ sụp trước mặt cô.
Cô ta cúi gập người đầy nhục nhã: "Cô Khương, xin cô tha cho tôi, là tôi sai."
Nước mắt rơi lã chã trên sàn nhà. Thấy Khương Noãn Noãn chẳng mấy phản ứng, cô ta lại quay sang nhìn Cố Đình Yến, đau nhói trong tim, vừa khóc vừa gọi: "Đình Yến..."
Khương Noãn Noãn nghiêng mặt nhìn anh: "Cô Phó là bạn gái cũ của anh, anh nghĩ sao?"
Sáng nay trợ lý Lý đã báo cáo toàn bộ chuyện câu lạc bộ cho Cố Đình Yến. Nếu không phải đêm đó có Cố Thời Châu, cô có lẽ đã gặp nguy hiểm lớn.
Về chuyện vì sao hai người lại cùng xuất hiện ở câu lạc bộ, Cố Thời Châu chỉ nói là hẹn nhau chơi bi-da, hoàn toàn che giấu cho cô.
Cố Đình Yến lạnh nhạt: "Cầu xin tôi cũng vô ích."
Thân hình Phó Thi Lưu cứng đờ, nước mắt lại trào ra, một lần nữa nhục nhã quỳ lạy Khương Noãn Noãn: "Cô Khương, xin cô, xin cô tha cho tôi."
Có lẽ Cố Đình Yến đã sớm biết chuyện sau đó cô ta còn dây dưa với Cố Thời Châu. Dù là xấu hổ hay sợ hãi, tất cả giờ đây hóa thành dòng nước mắt.
Bà Phó cũng vội vàng phụ họa xin lỗi: "Là Thi Lưu hồ đồ, không nên đem thân phận của cô Khương đi khắp nơi rêu rao, khiến người ta hiểu lầm."
Khương Noãn Noãn hỏi lại: "Tôi có thân phận gì?"
Tiếng khóc nức nở của Phó Thi Lưu khựng lại một nhịp, khàn giọng đáp: "Tôi không nên nói với người khác rằng cô là tình nhân, lại còn hãm hại cô... Khương Noãn Noãn, xin cô tha cho tôi."
"Thật ra cô cũng đâu có nói sai."
Khương Noãn Noãn bước tới phòng khách, ngồi xuống trước mặt cô ta, tự giễu: "Tôi chính là một tình nhân không thể lộ ra ánh sáng."
Chuyện mà bao nhiêu người đều ngầm hiểu - cô là tình nhân của Cố Đình Yến.
Vậy nên cho dù mùa xuân năm sau, anh không kết hôn, hợp đồng chấm dứt, thì thế nào? Danh tiếng của cô vẫn sẽ bị đóng đinh trên cột nhục nhã.
Người ta nhắc tới cô, chỉ hai chữ - "tình nhân".
Trước mặt thì hào nhoáng, sau lưng lại bị khinh rẻ.
Nếu Cố Đình Yến thật sự muốn danh chính ngôn thuận ở bên cô, thì đó cũng là vấn đề lớn nhất thế kỷ.
Người ta sẽ nói cô là nhờ làm tình nhân, cướp đi vị trí chính thất của Phi Hân, sẽ nói Cố Đình Yến mù mắt mới để ý tới một hồ ly tinh không quyền không thế.
Trong chốc lát, Khương Noãn Noãn có thể mường tượng ra kịch bản tệ nhất trong tương lai.
Sắc mặt Cố Đình Yến chợt trầm xuống, anh đưa tay kéo cô vào lòng, che chở, rồi lạnh giọng với kẻ đang quỳ: "Phó Thi Lưu, đi chọn ngày cưới đi."
Phó Thi Lưu ngẩng phắt đầu: "Cưới? Chu Kỳ đã cưỡng bức tôi! Cố Đình Yến! Hắn đã cướp đi thứ tôi trân quý nhất!"
Cố Đình Yến: "Cưới hay không cưới?"
"Tôi không cưới! Đừng hòng! Tại sao các người đều bảo vệ cô ta! Tại sao cứ nhất định phải là con tiện nhân này!!"
Phó Thi Lưu gần như sụp đổ, những lời độc địa tuôn ra mà mẹ cô ta cũng không kịp bịt miệng.
Cố Đình Yến bình thản: "Được thôi."
Anh vốn ít khi làm việc vô đạo đức, trừ khi thật sự nổi giận.
Mẹ con nhà họ Phó chẳng bao lâu sau đã bị đuổi ra ngoài.
Ngay sau đó, Chu Kỳ nhận được điện thoại của trợ lý Lý: "Ông chủ nói trong tay cậu có rất nhiều ảnh chụp liên quan đến Phó Thi Lưu."
Chu Kỳ đang nằm viện dưỡng thương liền bật dậy, hất vội cô gái trong lòng, hoảng sợ đáp: "Đúng vậy, đúng vậy! Có cần tôi xóa hết không? Tôi xóa ngay bây giờ."
Trợ lý Lý: "Không cần. Ông chủ nói, những ảnh đó tùy cậu xử lý."
Chu Kỳ còn chưa kịp phản ứng, liền quay sang hỏi cô gái trong lòng: "Tùy tôi xử lý nghĩa là sao?"
Người phụ nữ cười khẽ, giọng nói dịu dàng mà độc ác: "Còn có thể là gì nữa. Nếu muốn cậu xóa, chắc chắn đã nói thẳng rồi. Ý này rõ ràng là muốn cậu làm ầm lên."
Chu Kỳ "ồ" một tiếng: "Bảo bối cũng thông minh đấy."
Ngay hôm đó, trong giới thượng lưu lan truyền một đoạn video và loạt ảnh nóng của Phó Thi Lưu khi say rượu, nhanh chóng bùng nổ.
"Giai nhân lạnh lùng trong tà sườn xám, phút chốc biến thành con nghiện ăn chơi" - chính là tiêu đề mà Chu Kỳ đặt.
Tối hôm đó, Phó Thi Lưu ngất xỉu phải nhập viện.
Em trai giăng bẫy, anh trai tiếp tay, Khương Noãn Noãn bình yên thoát thân.
Cô còn được Cố Đình Yến ôm chặt trong vòng tay, anh cúi sát tai cô hỏi: "Em đang để tâm đến mối quan hệ này sao?"
Vừa rồi ánh mắt cô ảm đạm, lại uất ức.
"Trước đây thì em không để ý."
Khương Noãn Noãn ngập ngừng, rồi gật đầu: "Bây giờ thì hình như em bắt đầu để ý rồi."
Cô đã để ý đến thân phận tình nhân. Vậy người đàn ông trước mặt sẽ vì cô mà làm được đến đâu?
Cô muốn biết, và cũng mong chờ câu trả lời.
Thế nên khi Trạch Lâm hỏi cô có muốn đi vùng núi tham gia công tác từ thiện không, dù có hơi bất ngờ, nhưng cô đã đồng ý.

Lời tác giả: Hiến tủy thực ra không phải chuyện quá nghiêm trọng đâu, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, mọi người đừng lo lắng quá nhé~~~
(Beo: sốp có tra rồi không có ảnh hưởng gì nhiều thiệt, vậy mà đó giờ đọc bộ nào mà kêu hiến tuỷ, ghép tuỷ sốp tưởng đâu lấy nửa caimang của người hiến kh đó -.-)

Bình Luận

0 Thảo luận