Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 408: Xin nhờ

Ngày cập nhật : 2025-10-05 12:40:21
Ở bên cạnh Trạch Lâm gần một tuần, Khương Noãn Noãn còn tranh thủ đi thăm Quốc Dân ở trường học.
Trong trường còn mở hẳn một quán KFC ở ngay căng tin, định kỳ sẽ cho các khối lớp thay phiên nhau ăn để "giải thèm". Ý tưởng này chính là do Trạch Lâm đề ra.
Quốc Dân hớn hở kể:
"Là anh trai nhìn thấy em thích ăn gà rán, nên mới mời người ta đến mở quán ở đây đó."
Mỗi lần nhắc đến Trạch Lâm, trong mắt cậu bé đều sáng rực những ngôi sao nhỏ đầy sùng bái. Cậu không còn mặc cảm vì đôi chân tàn tật, ngược lại cảm thấy tự hào vì giữa mình và anh trai có cùng trải nghiệm, nhưng anh lại lợi hại đến thế.
Khương Noãn Noãn nhét cho cả hai lmột lớn một nhỏ mấy viên kẹo, cười nói:
"Phải nghĩ như thế mới đúng. Hôm nay trường có hội thao mùa hè, em nhớ cố gắng thi đấu thật tốt nhé."
"Em đăng ký chạy tám trăm mét rồi đó!" Quốc Dân tự hào khoe.
Khương Noãn Noãn lo lắng:
"Chân sẽ đau đó."
"Em biết, nhưng anh trai nói rồi, chỉ cần em kiên trì đến cuối cùng là được." Cậu bé vỗ ngực chắc nịch.
Trạch Lâm xoa đầu cậu:
"Đi đi, sắp thi rồi."
Khi cậu bé chạy xa, Khương Noãn Noãn mỉm cười quay sang trêu:
"Không ngờ anh cũng biết nuông chiều trẻ con đó nha."
"Đây đâu tính là nuông chiều." Trạch Lâm đáp: "Anh có thì anh cho. Cho em ấy lớp học đặc biệt, mời thầy cô giỏi, mở thêm quán ăn, những thứ trong khả năng thì anh đều cho."
Khương Noãn Noãn gật gù:
"Đúng vậy."
Cũng chính vì nhìn thấy Trạch Lâm thật sự thích trẻ con, thích giúp người, nên cô càng chắc rằng anh sẽ không bao giờ thật sự chọn cái chết. Cô yên tâm hơn nhiều.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm của Quốc Dân bất ngờ chạy đến, hạ giọng thì thầm mấy câu rồi chỉ tay về một khán đài khác.
Khương Noãn Noãn nhìn theo, lập tức thấy hai người phụ nữ ăn mặc rất lạc lõng giữa đám đông.
"Là mẹ ruột và bà nội của Quốc Dân sao? Họ cũng thường đến thăm cậu bé à?"
Giáo viên lắc đầu:
"Không hề. Trong hồ sơ, cha mẹ hợp pháp được ghi là hai người. Trường vốn không cho người ngoài tự tiện vào, chỉ vì hôm nay là hội thao nên quản lý hơi lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=408]

Dạo gần đây, hai người đó đến rất thường xuyên, nhưng tôi đều không cho gặp Quốc Dân, cảm thấy nên báo cho anh chị trước."
Khương Noãn Noãn ngạc nhiên:
"Không phải họ đã sinh thêm một đứa con nữa sao?"
Trạch Lâm khẽ cười nhạt:
"Đứa nhỏ đó có vấn đề."
Thì ra, mẹ ruột Quốc Dân sinh thêm một cậu con trai, nhưng lại bị mù bẩm sinh. Căn bệnh này không thể kiểm tra trước bằng siêu âm.
Một bên là đứa con trai được hưởng nền giáo dục tốt trong trường tư thục, thậm chí còn có thể đeo chân giả để chạy nhảy như bao người. Một bên lại là đứa bé cả đời phải chống gậy để bước đi. Cán cân gia đình này lại nghiêng trở lại, họ muốn giành lại Quốc Dân.
Trạch Lâm nhếch môi lạnh lùng:
"Trên đời sao có chuyện tốt như vậy. Muốn đòi lại à? Trừ khi toàn bộ số tiền tôi bỏ ra, họ hoàn trả lại từng đồng."
Cuộc thi chạy kết thúc. Quốc Dân hòa mình cùng các bạn khỏe mạnh khác, dù về sau cùng nhưng chẳng hề thấy tủi thân, trái lại còn vui vẻ lao về phía anh trai chị gái đang chờ ở vạch đích.
Thế nhưng, ngay lúc sắp ôm họ, một cánh tay đột ngột đưa ra chặn lại, giọng đầy bi thương vang lên:
"Quốc Dân của mẹ ơi..."
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu bé đông cứng, bước chân lảo đảo. May mà Trạch Lâm kịp thời kéo cổ áo giữ cậu đứng vững.
Khương Noãn Noãn bước lên chắn phía trước, lạnh nhạt nói:
"Vào văn phòng giáo viên mà nói chuyện."
Trong phòng, hai bên cha mẹ đều ngồi xuống. Giáo viên rót trà. Một người đàn ông mang theo cặp công văn đi vào, đưa danh thiếp cho mẹ ruột Quốc Dân.
"Tôi là luật sư được Trạch tiên sinh ủy thác. Từ giờ, cuộc nói chuyện này sẽ do tôi phụ trách."
Quốc Dân ngồi ở giữa, căng thẳng nhìn mẹ ruột. Gần một năm rồi cậu không gặp lại cha mẹ và bà nội. Sự xuất hiện của họ khiến cậu thấy bất an, sợ hãi sẽ bị kéo về những ngày tháng tối tăm, chống gậy gỗ để đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Ban đầu, mẹ ruột còn ngỡ ngàng. Trước mắt bà không phải đứa con gầy gò vàng vọt năm nào, mà là một cậu bé mặc áo ngắn tay, cao ráo, da thịt hồng hào khỏe mạnh, trông chẳng khác nào con nhà giàu thành phố. Bà chợt hối hận vì đã nghe lời chồng và mẹ mình mà bỏ mặc cậu.
"Tôi không biết có gì phải bàn. Tôi là mẹ ruột hợp pháp của Quốc Dân, tôi đã tham khảo luật sư, thằng bé là con tôi, tôi có quyền đưa nó về."
Luật sư điềm tĩnh:
"Về thì được. Nhưng theo pháp luật, bà phải hoàn trả lại cho Trạch tiên sinh một phần chi phí nuôi dưỡng suốt hơn hai năm qua."
Anh đẩy một xấp hồ sơ đến trước mặt họ:
"Đây là danh mục cụ thể."
Bà nội Quốc Dân lập tức nhảy dựng:
"Cái gì mà trả tiền! Lắp chân giả, cho nó đi học, đều là các người tự nguyện cơ mà! Chúng tôi nghèo rớt mùng tơi, lấy đâu ra tiền trả chứ!"
Luật sư kiên quyết:
"Ông chủ tôi đã thay các người nuôi dưỡng đứa bé. Trong thời gian đó, các người chưa từng thăm hỏi. Cho dù ra tòa, các người cũng chẳng có lý."
Dãy số dài trên bản kê khiến hai mẹ con trợn mắt hoa cả.
"Bấy nhiêu tiền nuôi cả một trường học còn được! Các người là định chèn ép chúng tôi sao!" - họ tức tối gào lên.
Giữa lúc hỗn loạn, giọng non nớt của Quốc Dân vang lên:
"Đừng nói bậy! Tiền các người không trả, sau này con lớn rồi con sẽ trả!"
Thấy không thích hợp để trẻ con nghe tiếp, Khương Noãn Noãn liền kéo cậu bé ra ngoài:
"Đợi họ bàn bạc xong, có kết quả thì chúng ta vào."
Cánh cửa khép lại, ngăn cách tiếng cãi vã bên trong.
Quốc Dân cúi gằm mặt, ủ rũ:
"Họ chưa từng đến thăm em. Giờ lại có thêm em trai, sao còn muốn giành lại cuộc sống của em nữa..."
Khương Noãn Noãn ngồi xuống, bóc một viên kẹo nhét vào tay cậu:
"Không ai có thể giành đi cuộc sống của em cả. Hôm nay giới hạn hai viên thôi, ăn nhiều sâu răng đấy."
"Anh trai ngày nào cũng ăn mà có bị đâu."
"Muốn được tự do ăn kẹo như anh ấy, em còn phải lớn thêm chút nữa." Cô bật cười, khẽ véo má cậu. "Em sẽ luôn được sống ở đây, đừng lo."
"Cùng anh trai chị gái nữa phải không? Nhưng suốt năm qua chị đi đâu rồi? Chị bỏ lỡ nhiều hoạt động của em lắm, lần nào cũng chỉ có anh trai ngồi trên khán đài, chẳng bao giờ cười cả." Cậu bé nắm lấy một lọn tóc rơi của cô, thì thầm.
Nụ cười của Khương Noãn Noãn hơi nhạt đi. Cô đặt tay lên vai cậu bé, dịu dàng nói:
"Quốc Dân à, chị muốn em hứa với chị một chuyện, được không?"
Cậu gật đầu.
"Sau này nếu chị không còn ở bên nữa, nhờ em chăm sóc Trạch Lâm thay chị. Anh ấy cũng giống em, không được cha mẹ yêu thương, chỉ có một bà nội già yếu. Ngoài chị ra, chỉ còn em là có thể ở bên anh ấy. Em giúp chị nhé."
"Chị lại muốn đi đâu sao?" Ánh mắt cậu bé mơ hồ lo lắng - "Lại đi nữa hả? Từ trước đến giờ chị mới chỉ đến thăm em có một lần thôi."
"Không đi đâu cả. Chỉ là em cũng thấy rồi, anh trai có lúc rất cực đoan, tâm trạng thất thường. Khi ấy, anh cần một Quốc Dân mạnh mẽ, bình tĩnh, ở bên cạnh giúp anh gánh bớt áp lực."
Cậu bé mím môi thật chặt, cuối cùng gật đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận