Khương Noãn Noãn nhìn bóng dáng anh hối hả chạy đi, nhẹ thốt một tiếng, lầm bầm: đợi gì chứ.
Cô cầm thuốc quay người đi thẳng.
Lộ Cẩm đứng bên cạnh hơi không hiểu:
"Sáng giờ hai người còn ổn, sao bây giờ lại khó chịu với anh ta rồi?"
"Chỉ là xem thường anh ta dám xông tới làm tiểu tam, còn lấy danh nghĩa đa tình để ve vãn mấy cô gái trẻ."
Khương Noãn Noãn trêu chọc xong, ngồi vào xe, kê túi đá lên lưng, thở dài một hơi.
"Chở tôi về khách sạn đi, mấy túi trên xe tôi chọn một cái mang về."(Editor: Beo)
Lộ Cẩm liếc nhìn hàng ghế sau, toàn đồ xa xỉ, nuốt nước bọt:
"Đây... có nên không?"
Khương Noãn Noãn:
"Tôi ít khi đến chỗ này, studio còn cần cô quản lý, cũng hiếm khi tặng cô chút quà."
Lộ Cẩm im lặng một lúc, đến đèn đỏ, nghiêm túc nói một lời xin lỗi:
"Hôm qua tôi cũng không tốt, do tôi không khảo sát kỹ thị trường trong nước, có sơ suất, sẽ không có lần sau."
Gõ đúng chỗ, thêm chút mật ngọt, người này chắc cũng nhớ đời rồi.
Khương Noãn Noãn mỉm cười, tỏ ý không để tâm.
Cố Thời Châu xuống một lượt khi bác sĩ đang bôi thuốc cho Phó Thi Lưu, thấy sảnh trống trơn, vẻ mặt không vui.
Anh trở về phòng bệnh, thấy người phụ nữ yếu ớt, mắt ươn ướt, mở miệng chất vấn:
"Anh và Khương Noãn Noãn là gì với nhau?"
"Bạn bè." Anh đi tới, kéo ghế ngồi xuống, giọng bình thản:
"Trạch Hằng không đi cùng cô sao?"
Phó Thi Lưu lắc đầu, cười khổ:
"Tôi cưới anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn tôi lần nào."
Ngày trước, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn, cũng là bà lão dùng quan hệ, cử người lạ đi cùng cô nhận, thật nực cười.
Cố Thời Châu nhìn cô:
"Tại sao lại theo tôi?"
Phó Thi Lưu cắn môi, đôi mắt ướt át giống Khương Noãn Noãn đến mức khiến anh chốc lát phân tâm.
"Tôi tưởng Cố Đình Yến đang bên cô ấy."
Cố Thời Châu ngả vào ghế, nheo mắt, cười:
"Cô đã kết hôn còn muốn làm trò hả?"
Anh không khách sáo, Phó Thi Lưu tái mặt, móng tay cào vào chăn, mắt lại rơi lệ:
"Anh sao có thể nói thế với tôi, anh biết tôi chưa từng có lựa chọn."
"Khóc gì, khi cô bỏ tôi theo Cố Đình Yến, không phải cũng nói câu này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=140]
Cố Thời Châu đứng lên, tay nhét túi, mắt lạnh quay đi.
Phó Thi Lưu nắm lấy gấu áo anh, run run:
"Anh đừng đi, được không? Chúng ta bao lâu rồi chưa nói chuyện tử tế?"
Sắc mặt lạnh lùng, dường như không mảy may động lòng. Phó Thi Lưu nghiến răng:
"Ít nhất tôi không muốn anh bị Khương Noãn Noãn làm tổn thương, cô ta là tình nhân Cố Đình Yến."
Cố Thời Châu đột nhiên hạ mắt, thần sắc hoàn toàn lạnh lùng.
Khương Noãn Noãn xách đồ lớn nhỏ trở về khách sạn, trên đường Lộ Cẩm còn đưa cho cô một chiếc dây chuyền dòng Ngân Hà:
"Hỏng rồi, đã sửa xong."
Khương Noãn Noãn liếc qua, chê bai:
"Để lại cửa hàng đi, tạm thời chưa cần."
Cô đặt vé máy bay sáng hôm sau, sắp xếp xong mọi việc, chuẩn bị trở về Lăng Cảng.
Sáng hôm rời khách sạn, còn gặp Phạm Tương, Khương Noãn Noãn hỏi một câu:
"Cố Thời Châu tối qua ở bệnh viện không về sao?"
Phạm Tương gật đầu, vẻ mặt lạ:
"Sao cô biết?"
Tổ tông của anh ta ở cùng vợ Trạch thiếu gia một đêm ở bệnh viện, hôm trước còn mua hộ cái hộp xanh nhỏ nhắc nhở tổ tông và Khương Noãn Noãn cẩn thận.
Quan hệ rối rắm này anh ta gần như không phân rõ, người giàu luôn chơi như vậy sao?
"Đoán thôi." Khương Noãn Noãn kéo vali, đi qua anh ta đang ngẩn ra, lên xe.
Đến sân bay, Cố Đình Yến nhắn: [Khi nào về?]
Cô chụp vé gửi cho anh, kéo hành lý chuẩn bị lên máy bay.
Ngồi trong văn phòng, Cố Đình Yến liếc đồng hồ, giọng lạnh:
"Chuyển cuộc họp chiều qua hình thức trực tuyến, 2 giờ ra sân bay."
Trợ lý Lý gật đầu, đoán chắc Khương Noãn Noãn đã về.
6 tiếng bay, cô tắt máy, Cố Thời Châu gọi cũng không liên lạc được, Phạm Tương sau khi tìm tới bệnh viện hỏi mới biết cô sáng nay đã đi.
Anh liếm môi, đá ghế dài một phát.
Cảm giác làm "hải vương" bị hải, thật sự khó chịu, đối tượng lại là anh trai mình, càng kích thích lòng chiếm đoạt.
Ban đầu quan tâm Khương Noãn Noãn cũng chẳng ngoài lý do này.
"Đi, về nước."
Khi Phó Thi Lưu tỉnh lại hỏi y tá anh ta đâu, chỉ nhận được trả lời cô đã thanh toán hết phí phòng bệnh, đối phương đi trước.
Chiều 2 giờ, máy bay hạ cánh đúng giờ tại sân bay Lăng Cảng, Khương Noãn Noãn vừa mở máy, nhận được tin nhắn 5 phút trước của Cố Đình Yến: Cổng A, bãi đỗ xe.
Cô mỉm cười, phớt lờ mấy tin nhắn của Cố Thời Châu trước đó, kéo vali đi ra.
Maybach nổi bật giữa các xe, cửa sổ sau mở, khiến nhiều người chú ý, tò mò xem ai ngồi trong.
Trợ lý lý Lý nhìn ra trước tiên, nói:
"Khương tiểu thư tới."
Cố Đình Yến ngẩng mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái mặc áo len vàng nhạt và váy ngắn jeans đi tới, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, mắt cười cong cong, như một mặt trời nhỏ sáng rực.
Anh vô thức gỡ đi điếu thuốc đang ngậm, bỏ vào gạt tàn bên cạnh.
Trợ lý Lý xuống xe, mở cửa cho cô, đồng thời xếp hành lý lên xe.
Người qua đường không khỏi nhìn, trong xe, người đàn ông mặc sơ mi đen, quần tây, chân khoanh, góc mặt sắc sảo, khí chất trầm ổn khác hẳn người thường, khiến người ta không thể rời mắt.
Khương Noãn Noãn cúi người vào xe, đặt túi bên cạnh, ngồi xuống.
Cố Đình Yến đóng cửa sổ thông gió, quay sang cô:
"Mọi việc xong hết chưa?"
Khương Noãn Noãn gật đầu, chủ động nắm tay anh đặt trên đùi, lẩm bẩm không vui:
"Vì chuyện Weibo, nhiều ngôi sao không muốn tham gia, em phải trực tiếp tìm Hàng Phán Hạ mới quyết định chọn đại diện."
Cố Đình Yến nắm tay cô lại, bóp nhẹ, giọng lạnh:
"Và tin đồn với Cố Thời Châu?"
Cô biết anh chắc chắn đã biết, nên phải giải thích:
"Ừ, bị vu khống." Khương Noãn Noãn gật, "Không biết bây giờ đã giải quyết xong chưa."
Cố Đình Yến dừng tay, thả ra, lấy điện thoại:
"Tôi xử lý."
Cô không từ chối, vừa để chứng minh mình không "đội mũ xanh", vừa thích tốc độ xử lý của anh hơn Cố Thời Châu bị Phó Thi Lưu quấy rầy.
Anh ra lệnh xong, đặt điện thoại xuống, tay dài đặt lên đùi.
Khương Noãn Noãn hiểu ý, nắm tay anh, hôn lên góc mặt, ngọt ngào nói:
"Cảm ơn."
Ngón tay anh run nhẹ, ngẩng dầu gặp ánh nhìn của trợ lý qua gương chiếu hậu.
Trợ lý Lý giật mình, một tay nắm vô lăng, tay kia chạm nút nào đó.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Đình Yến bị tấm ngăn dần dần che, anh thở phào.
Sợ c.h.e.c mất.
Cố Đình Yến quay đầu, trong mắt thêm chút khao khát sâu kín.
Khương Noãn Noãn như không nhận ra, tay vẫn âu yếm ôm lấy mặt anh, ngón cái xoa nhẹ dưới mắt:
"Mấy ngày nay anh lại thức khuya làm việc à? Quầng thâm nặng quá."
Người khác có quầng thâm thường già hơn, nhưng trên mặt Cố Đình Yến lại như một quý ông lạnh lùng, u ám nhưng vẫn đẹp.
Tay cô mềm mại, người nghiêng gần, cổ áo lộ nửa xương quai xanh trắng ngần.
Cố Đình Yến đoán cô thích nước hoa hương đào có chủ ý, ngọt ngào mà quyến rũ.
Anh siết cằm, một tay ôm eo cô, ép sát vào ngực, mắt tối lại, như có thú dữ muốn trỗi dậy.
"Cố Thời Châu gần đây ở Pháp, nghe nói, cậu ấy đã tìm em."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận