Phi Cẩm Triệu bình tĩnh nói với cô:
"Anh dùng dư luận khiến Phi Cảnh Thiên ban đầu rơi vào scandal giấu giếm từng kết hôn, dụ dỗ phụ nữ sinh con. Sau đó lại giở chút thủ đoạn cắt đứt nguồn vốn của ông ta, cuối cùng thì đánh cắp toàn bộ tiền kỹ thuật số ông ta nắm giữ."
Chỉ vỏn vẹn một câu, Khương Noãn Noãn đã nghe ra mùi máu tanh cuồn cuộn phía sau.
Cô không hỏi vì sao anh lại biến thành như vậy, chỉ khẽ nói:
"Lẽ ra anh có thể sống tốt hơn, đúng không?"
Anh bất chợt cười, khuôn mặt tuấn tú quay sang nhìn cô:
"Em muốn nghe đáp án nào từ anh? Sau khi em lừa anh kết hôn rồi lại vứt bỏ anh, anh còn có thể đi con đường nào khác sao?"
Anh luôn là kẻ bị bỏ rơi.
Trước là ba mẹ, sau là bà ngoại, rồi đến cô - người con gái anh từng yêu thương ở độ tuổi đẹp nhất.
Anh từng được cứu rỗi nhưng rồi lại rơi vào vực sâu. Đến cuối cùng, không còn đường nào để chọn, đi hướng nào cũng thế, chẳng ai quan tâm.
"Không cần đáp án đâu, em hiểu rồi."
Khương Noãn Noãn tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi long trời lở đất trên người anh, tất cả đều do cô mang đến.
Cô khẽ cúi mắt, ánh nhìn vô tình lướt qua bàn tay còn lại của anh đang đặt trên tay vịn. Các đốt ngón tay khẽ co lại, dường như đang gắng sức ghì chặt.
Anh đâu có bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện.
Anh đang rất, rất tức giận.
Khương Noãn Noãn đặt xuống cốc kem mới ăn được một nửa, quay đầu ho khẽ hai tiếng, kéo cao chiếc chăn lông phủ trên người.
Cô không định nói dối thêm nữa. Nói quá nhiều rồi, càng gượng ép càng thấy lòng đau đớn.
Vài phút sau, cô rõ ràng cảm thấy nhiệt độ trong khoang máy bay tăng lên.
Lén nhìn sang bên cạnh, thấy Phi Cẩm Triệu đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô chỉ khẽ thở dài trong lòng.
Chuyến bay đường dài khiến cô dần thiếp đi. Khi máy bay gặp vùng khí lưu rung lắc, một bàn tay vươn qua kịp thời giữ lại chiếc chăn sắp rơi, cẩn thận đắp lại cho cô.
Tất cả những điều này, Khương Noãn Noãn không hề hay biết. Hai người ngồi đối diện liếc nhau, khẽ nhắc đến căn nhà Phi Cẩm Triệu xây ở quê. Dãy xích dài kia trông thế nào cũng chẳng giống là thật sự để khóa vào chân phụ nữ.
Anh hoàn toàn đang coi cô như một bảo vật mất rồi lại tìm thấy.
Máy bay hạ cánh xuống Lăng Cảng, Phi Cẩm Triệu từ chối để tiếp viên gọi cô dậy, tự tay bế cô xuống máy bay, đưa lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn.
Gió vừa lùa qua, thật ra cô đã tỉnh.
Ngoài cửa sổ là cảnh phố quen thuộc, Khương Noãn Noãn bỗng nhớ ra một chuyện. Cô chui khỏi chăn, phát hiện mình vẫn ngồi trên đùi anh, bàn tay chống lên ngực anh qua lớp chăn:
"Xưởng trang sức em tặng anh, vận hành thế nào rồi?"
Phi Cẩm Triệu ôm cô, khóe môi khẽ cong:
"Đó là thứ duy nhất em để lại cho anh, dĩ nhiên rất tốt."
Trong tất cả mọi người, chỉ có anh nhận được tâm huyết của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=389]
Điều đó chẳng phải chứng minh anh đặc biệt hơn sao?
Ít nhất, ban đầu anh đã từng nghĩ vậy.
"Em có thể đến xem không?"
Nụ cười nơi khóe môi anh nhanh chóng thu lại sau lời đề nghị ấy:
"Bây giờ thì e là không được. Nhưng ngoài điều đó ra, em muốn gì anh cũng có thể cho em."
Anh như con chim bị kinh động, lo sợ phải nhốt được cô lại cùng mình. Nếu không, giống như Cố Đình Yến, chỉ cần một kẽ hở thôi là anh sẽ mất hết, ngay cả một chiếc lông vũ cũng chẳng giữ nổi.
Khương Noãn Noãn mím môi:
"Được rồi."
Xe không dừng lại ở Lăng Cảng mà chạy theo con đường núi về vùng quê.
Khi Cố Đình Yến nhận được tin báo bạn gái bị bắt cóc và báo cảnh sát, tất cả các trạm kiểm soát xuất nhập cảnh đều lập chốt kiểm tra.
Một năm qua, số lượng xe đứng tên Phi Cẩm Triệu không ít, tất cả đều được rà soát ở Lăng Cảng. Nhưng thủ đoạn hacker và khả năng né tránh camera của anh khiến ngay cả cảnh sát cũng bó tay.
Đất nước rộng lớn thế này, chẳng ai biết anh có thể đưa người đi đâu. Thậm chí anh có thật sự bắt người hay không, với thân phận nhạy cảm hiện tại, việc điều tra cũng vô cùng phiền phức.
Đêm ấy, bầu trời Lăng Cảng luôn có trực thăng lượn vòng.
Khương Noãn Noãn hoàn toàn không ngờ căn nhà cũ ở quê của Phi Cẩm Triệu đã được sửa thành biệt thự ba tầng. Trong sân vẫn còn cây ngô đồng, lại thêm một hồ bơi nhỏ.
Đây có lẽ là ngôi biệt thự đẹp nhất làng.
Cô không che giấu nổi vẻ kinh ngạc:
"Em tưởng thế nào anh cũng sẽ không quay về đây ở nữa."
"Ban đầu đúng là vậy. Anh nghĩ chỉ khi cùng em mới dọn vào ngôi nhà thuộc về cả hai."
Ánh mắt Phi Cẩm Triệu khẽ lóe, giọng trầm xuống:
"Nhưng bây giờ, cũng thế thôi."
Trước kia anh luôn dè dặt, chỉ muốn đợi đến khi mình thành công rồi mới dâng hết những điều tốt đẹp nhất cho cô.
Giờ đây anh đã hiểu, chỉ biết đứng yên một chỗ chờ đợi và bao dung thì chẳng ích gì. Anh phải mạnh mẽ hơn với cô, anh sẽ làm được.
Trên tường rào có dây điện, cửa sổ phòng ngủ gắn thêm song chắn, bốn phía căn nhà đều có người canh giữ. Điều này, miễn cưỡng thì Khương Noãn Noãn có thể tự an ủi rằng vì ở nông thôn trộm cắp nhiều nên đề phòng thôi.
Cho đến khi cô nhìn thấy chiếc giường bốn cột mà anh chuẩn bị riêng cho mình.
Trên các trụ cao treo những sợi xích mảnh kéo dài xuống đất. Thứ gợi lên cảm giác giam cầm này khiến trong lòng Khương Noãn Noãn vang lên hồi chuông cảnh báo.
Anh thật sự bị cô đẩy đến mức đen tối thế này rồi sao?
Không biết từ lúc nào, cánh cửa sau lưng khẽ khép lại. Lòng bàn tay người đàn ông đặt lên cổ cô, Khương Noãn Noãn hơi ngẩng đầu, cằm bị ngón tay anh khẽ vuốt ve.
"Phi Cẩm Triệu..."
Cô bất an, cẩn thận gọi anh một tiếng.
Chàng trai trong sáng ngày nào, giờ đây như ngã vào vũng mực, toàn thân nhuộm đen.
"Ừ, anh đây."
Anh hơi cúi đầu, hơi thở phả lên gương mặt cô. Trên người anh vẫn còn hương oải hương của loại sữa tắm cũ kỹ, chỉ vì cô từng so sánh rồi kết luận mùi này là dễ chịu nhất.
"Anh... cái xích này... là chuẩn bị cho em sao?"
Cô nuốt nước bọt, lông mi run rẩy, có chút căng thẳng.
"Chỉ là muốn em đừng bao giờ rời khỏi anh nữa thôi."
Giọng nói lạnh lẽo đè nén cảm xúc, yết hầu trước mắt cô trượt lên xuống, khoảng cách ngày càng gần.
Đôi mắt như giếng cạn của Phi Cẩm Triệu, khi chỉ còn lại cô bên cạnh, dần chìm vào thống khổ và tình sâu nặng.
"Noãn Noãn, em thấy kết quả việc em làm anh phát điên chưa?"
"Anh mang theo một trái tim yêu em tha thiết mà đến trước mặt em, thấp hèn cầu mong em nhận lấy."
"Lần này... em còn muốn vứt bỏ sao?"
"Em không được phép bỏ nữa."
Khuôn mặt Khương Noãn Noãn bị nâng lên, nhìn thấy vẻ nghiêm túc đến đáng sợ của anh, lòng cô cũng quặn thắt.
Đúng vậy, cô đã thực sự khiến anh hỏng mất rồi.
Ngay từ khi lừa anh kết hôn rồi âm thầm bỏ đi, cô lẽ ra đã phải đoán được sẽ có kết cục thế này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận