Viện dưỡng lão hôm nay vốn không nhận được thông báo sẽ có người tới làm tình nguyện, vì thế khi Khương Noãn Noãn và Trạch Lâm bước vào, trong sân các cụ ông cụ bà đang tản bộ, đánh bài. Một số cụ tuổi cao thì có nhân viên chăm sóc đút hoa quả.
Thấy hai người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, tay còn xách theo một đống hoa quả và đồ ăn vặt đi vào, có nhân viên hồ hởi tiếp đón, còn nhờ họ tạm thời giúp trông nom.
Các cụ già hiếm khi thấy những gương mặt trẻ trung xinh đẹp, nhưng không ít người nhận ra Trạch Lâm.
"Là cậu Trạch phải không?"
Một bà cụ ngồi trên ghế đá gần đó, đôi mắt đục ngầu thoáng lộ vẻ kích động nhìn anh.
Trạch Lâm quay đầu liếc Khương Noãn Noãn, nhận được ánh mắt của cô, cả hai cùng bước lại gần.
"Bà biết tôi à." Anh ngồi xuống bên chiếc bàn đá.
"Tất nhiên biết chứ, ngày nào trên tin tức cũng thấy, mặt mũi quen lắm rồi." Bà cụ vui vẻ, còn lấy một quả táo từ đĩa hoa quả đưa cho anh, "Ăn không? Hôm qua có người vừa mang tới, tươi lắm."
Trạch Lâm ngập ngừng một chút, rồi đưa tay nhận.
Bà cụ cười nói: "Không ngờ có ngày gặp được người thật, tôi nhất định phải cảm ơn cậu."
Trạch Lâm không đáp, những lời thế này anh nghe nhiều, chỉ vì người trước mặt là một cụ già nên anh mới có thêm chút kiên nhẫn ngồi nghe.
Bà cụ lại tự nói: "Trước đây viện dưỡng lão này là chỗ rẻ nhất ở Lăng Cảng, hai nghìn một tháng, tiền lương hưu của tôi vừa đủ trả. Nhưng nếu không nhờ cậu cải cách, tôi còn chẳng vào nổi đây, haha."
Khương Noãn Noãn nhận lấy quả táo từ tay anh, gọt vỏ chia đôi, phụ họa: "Sao lại không vào nổi?"
Bà cụ đáp: "Bởi vì giá rẻ, họ không muốn nhận người tàn tật. Tôi cũng hiểu thôi, nhân viên chăm sóc sẽ thấy phiền phức. Giờ thì tốt rồi, nhờ tập đoàn Trạch thị có trợ cấp, tôi mới có thể ngồi ở đây sạch sẽ, gọn gàng. Nếu không thì đã chết thui thủi ở nhà, cũng chẳng ai hay biết."
Trạch Lâm cúi mắt, mới nhận ra bà cụ ngồi trên xe lăn, hai ống quần rỗng không.
"Không có con cháu chăm lo sao?"
Bà cụ khẽ cười, ánh mắt mang theo chút hoài niệm: "Hai năm trước, cả nhà tôi đi du lịch bằng xe con rể. Giữa đường gặp tai nạn, chỉ còn tôi và đứa cháu gái nhỏ sống sót."
Bà không kìm được, nắm chặt lấy bàn tay đặt trên bàn của anh, chân thành nói: "Nó được một gia đình tốt nhận nuôi, vẫn định kỳ đến thăm tôi. Không phải tôi nên cảm ơn cậu sao? Nếu tôi vẫn còn sống lay lắt trong nhà, người ta cũng chẳng muốn đưa cháu tới nhìn một bà già bẩn thỉu, tàn tật. Giờ thì tốt rồi, tôi lại có thêm động lực sống thêm mấy năm, chờ đến khi nó lên cấp hai, thi cấp ba, sau này cũng xuất sắc như cậu vậy."
Trạch Lâm mấp máy môi: "Không cần khách sáo."
Trong viện, những cụ tàn tật phần lớn đều có hoàn cảnh tương tự, hoặc gập ghềnh như bà cụ. Việc họ có thể ngồi đây gọn gàng sạch sẽ, cùng nhau đánh cờ trò chuyện, tất cả đều nhờ sự quyên góp hào phóng của Trạch Lâm.
Thân phận của anh bị nhận ra, viện dưỡng lão lập tức náo nhiệt.
Trạch Lâm chưa từng bị một đám cụ ông cụ bà xem như minh tinh để hâm mộ thế này, cảm giác rất không quen.
Có mấy cụ tinh nghịch còn chạy ra phòng phát thanh mở một bản nhạc thời xưa, mời anh nhảy.
Đối phương lại là các cụ già, anh chẳng thể nổi nóng, chỉ có thể vô thức quay đầu tìm Khương Noãn Noãn cầu cứu.
Cô cười chen vào, nắm tay anh: "Có thấy mình giống trung tâm thế giới chưa?"
Trạch Lâm bị cô kéo theo học bà cụ nhảy đôi, bước chân loạng choạng, bất đắc dĩ nói: "Đây chính là hẹn hò em nói đó hả."
"Không tốt sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=406]
Chúng ta còn cùng nhau nhảy nữa."
"Là, ở giữa một đám người già."
"Anh nhảy còn không bằng họ, không chịu học thì thôi, còn chê bai gì?"
"...."
Kết thúc màn nhảy, anh lại bị kéo ra ngồi dưới gốc cây đánh cờ với một cụ khác.
Thắng hay thua đều không quan trọng, lời các cụ nói cuối cùng cũng chỉ để khen anh.
Sự yêu mến của thế hệ lớn tuổi dành cho lớp trẻ thường đơn thuần như vậy.
Khi bước ra khỏi viện dưỡng lão, mái tóc được anh chăm chút kỹ lưỡng đã rối tung, còn vướng cả một cánh hoa nhỏ bay từ đâu tới.
Khương Noãn Noãn giơ tay ra hiệu: "Cúi đầu."
Anh ngoan ngoãn cúi xuống, để cô gỡ cánh hoa xuống, rồi nghe cô khẽ nói: "Em đang trêu chọc anh sao?"
"Trêu chọc gì?" Cô mỉm cười nhìn anh.
Cô chỉ muốn nói cho anh biết, rõ ràng có nhiều người yêu quý anh đến vậy, tự làm hại bản thân thực sự là vô trách nhiệm.
Trạch Lâm hiểu rõ đây không phải trò đùa. Đối diện những cụ chỉ có sự yêu thích đơn thuần, anh không thấy phản cảm, chỉ vì chưa từng tiếp xúc nên mới hoang mang.
Một nhân viên chăm sóc từ trong chạy ra, gọi với theo: "Xin chờ một chút!"
Hai người quay đầu, thấy cô thở hổn hển chạy tới, lấy lại hơi rồi nói: "Chuyện là, vừa rồi bà Phương quên hỏi, bà ấy có người bạn có cháu gái học ở trường mà ngài Trạch quyên tiền. Trường có tổ chức hoạt động viết thư, không biết ngài có nhận được không?"
Trạch Lâm chưa từng nhận được.
Anh bận công việc, việc quyên góp đều do cấp dưới phụ trách. Nếu không phải sự việc trọng đại, họ căn bản không dám làm phiền anh, càng không nói đến mấy hoạt động chỉ tốn tiền chứ không sinh lời thế này.
Nhưng lúc này, dưới ánh mắt của Khương Noãn Noãn, anh nói: "Tôi sẽ về hỏi lại."
"Vâng, thật ra cũng chẳng phải việc gì lớn, chỉ là nhiều em nhỏ viết thư tay, làm quà nhỏ gửi tặng, hy vọng ngài có thể thỉnh thoảng hồi âm. Các em luôn chờ mong."
Khương Noãn Noãn đoán, có lẽ đó sẽ là cả một núi thư.
...
Cả hai cùng tới một nhà hàng ven hồ ăn trưa.
Sau đó, đến tòa nhà tập đoàn Trạch thị.
Địa bàn của anh và Cố Đình Yến chỉ cách nhau hai con phố. Tòa cao ốc sừng sững, đây là lần đầu Khương Noãn Noãn xuất hiện ở nơi này.
Thư ký phụ trách dự án quyên góp vội vàng đến đón, dè dặt giải thích: "Trước đây ngài dặn cứ định kỳ chuyển tiền, đối chiếu sổ sách, những việc lặt vặt thì không cần làm phiền. Thế nên toàn bộ thư từ các trường gửi đến, tôi đều để riêng trong một kho lưu trữ."
Anh dẫn hai người đến một tầng chuyên quản lý hồ sơ, mở cửa, bật đèn trắng bên trong.
Trạch Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử khẽ co rút.
Trong phòng có khoảng bảy tám dãy giá, mỗi dãy chất đầy những thùng giấy. Anh không ngờ lại nhiều đến thế.
Thư ký tiện tay ôm xuống một thùng mở ra, bên trong toàn là những bức thư nhiều màu sắc và quà nhỏ chất thành chồng.
Yết hầu Trạch Lâm khẽ nhúc nhích: "Từ bao giờ?"
Thư ký nói: "Từ sau khi ngài gặp nạn ở thôn Lôi, cho tới bây giờ. Không chỉ từ các trường, mà còn có nhà máy mì ăn liền, nhà máy điện tử. Rất nhiều người khuyết tật nhờ ngài mới có việc làm, cũng viết thư cảm ơn. Tôi không dám tự ý xử lý, nên đều để ở đây."
Trên đời này chẳng còn ai thích Trạch Lâm sao? Chẳng còn việc gì đáng để anh quan tâm nữa sao?
Khương Noãn Noãn tiện tay rút một bức thư mở ra. Nét chữ xiêu vẹo, viết bằng bút chì, có chữ còn thay bằng phiên âm. Nhìn qua cũng biết là người ít học viết thư cảm ơn.
Nội dung thẳng thắn, mộc mạc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận