Khương Noãn Noãn kéo vạt áo vest của hắn:
"Anh không vui à?"
Có gì đáng vui chứ.
Cố Đình Yến đặc biệt gấp rút trở về để cùng cô mừng phòng làm việc khai trương, vậy mà vừa bước vào cửa, ngay cả đôi giày của cô cũng bị đám giày da của đàn ông bao vây.
Sắc mặt Cố Đình Yến càng lúc càng lạnh, đáy mắt từng lớp sóng ngầm cuộn trào.
Bỗng, cô gái bị ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt lại kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Áp lực từ cánh tay sau gáy khiến thân hình cao thẳng của hắn thuận theo cúi xuống.
Môi chợt ướt, mùi hương trái đào từ nước hoa tràn ngập, lan vào khoang miệng.
Là Khương Noãn Noãn hôn hắn, còn nghịch ngợm dùng môi phác lại hình dáng môi mỏng của hắn.
Vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, Cố Đình Yến ôm lấy eo cô, ánh mắt mềm xuống:
"Làm gì vậy?"
Khương Noãn Noãn mỉm cười, cọ vào sống mũi hắn:
"Em là của anh mà, sao anh lại không vui chỉ vì khách tới ăn bữa cơm?"
Cô nhìn hắn, ngón tay khẽ chạm lên môi, giọng mềm nhũn làm nũng:
"Trong lòng em, anh mới là quan trọng nhất."
Cho nên, đừng ghen.
Anh cũng là người duy nhất.
Thân thể mềm mại của cô quấn lấy hắn, như dây tơ hồng leo bám lấy cây cổ thụ, dịu dàng, vô hại mà mê hoặc.
Cố Đình Yến ôm lấy cô, đứng thẳng người:
"Họ đều tự mang hoa đến cho em sao?"
Khương Noãn Noãn lắc đầu:
"Cũng giống anh thôi, đều gửi xe mang tới, nhưng họ có gọi điện chúc mừng. Hoa thì đắt, mấy người đó địa vị cũng cao, nên em mời họ cùng ăn một bữa."
Ánh mắt Cố Đình Yến hơi dịu lạI, miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng hắn đã bắt đầu nghĩ, lần sau phải trực tiếp đến đón cô đi, thay vì như trước báo trước rồi mới cùng ăn tối.
Hắn nắm tay cô:
"Ra ngoài thôi."
"Không giận nữa à?"
Khương Noãn Noãn vẫn kiễng chân, kề mặt vào gương mặt tuấn tú của hắn, cười nói:
"Có cần em hôn thêm cái nữa không?"
"Không cần."
"Nhưng em muốn cơ."
"Em muốn hôn?"
Cố Đình Yến cúi mắt nhìn cô, trong mắt có ý cười.
"Cho em thêm một cái nha?"
Khương Noãn Noãn vuốt gò má hắn, vươn môi tìm môi hắn.
Người đàn ông khẽ cong môi, cuối cùng lại cúi người phối hợp, để cô hôn thêm.
Trong phòng, bất mãn của Cố Đình Yến bị cô xoa dịu.
Khương Noãn Noãn quay lại bếp.
Trạch Hằng đã chuẩn bị xong đồ ăn kèm, lau ngón tay ướt:
"Xong rồi, còn con cá kia anh không biết xử lý."
Cô bước tới:
"Để phần còn lại em làm."
Cố Đình Yến đứng trong phòng khách, vài giây sau, hắn cũng cởi áo vest, tháo đồng hồ, nới nút tay áo, xắn tay áo, đi vào bếp.
Cố Thời Châu nhìn ba người đứng cạnh nhau trong bếp, mắt đào hoa nheo lại.
Trạch Lâm thì quan sát từng người, cuối cùng ánh mắt dừng trên Khương Noãn Noãn, bàn tay trong túi vô thức siết chặt.
Không thể phủ nhận, cô rất cuốn hút, quá nhiều người nhìn thấy ánh sáng nơi cô.
Đúng lúc này, Cố Thời Châu đứng dậy, đến tựa vào khung cửa bếp, giọng lười nhác:
"Anh Trạch với Noãn Noãn tình cảm cũng tốt ghê, quen nhau lâu chưa?"
Khương Noãn Noãn còn chưa kịp trả lời, Trạch Hằng đã nói trước:
"Là anh của cậu giới thiệu quen, cũng được một thời gian rồi."
Cố Đình Yến đứng bên bồn rửa, vụng về rửa cái đĩa sắp dùng.
Nước rửa quá trơn, đĩa "choang" một tiếng rơi xuống bồn, mẻ một góc.
Khương Noãn Noãn vội tới giúp:
"Ừ, bọn em cũng quen lâu rồi."
Chỉ cần Trạch Hằng không để lộ bí mật giữa họ, thì đồng nghĩa cô có thể thoải mái phủ thêm một lớp che giấu cho mối quan hệ này.
Cố Đình Yến rút tay khỏi bồn, người đứng sau lưng cô, một tay vòng qua bên hông, đặt hờ trên bàn bếp, im lặng tuyên bố chủ quyền.
Cố Thời Châu nhướng mày:
"Đúng vậy, tôi cũng quen em gần thời gian đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=239]
Lúc ấy, phải chăng là em tham gia tiệc tối rồi bị bỏ lại ven đường?"
Lông mày Cố Đình Yến chợt hạ thấp, đôi mắt đen sâu thẳm liếc hắn, ngập tràn cảnh cáo.
Giờ mà lôi chuyện cũ ra, chẳng khác nào khiêu khích.
Khương Noãn Noãn bình tĩnh:
"Đúng là có chuyện đó."
Khi ấy cô vừa mới làm tình nhân cho Cố Đình Yến, tham dự tiệc nhà bà cụ Trạch, vì hỏi đến Phó Thi Lưu mà bị bỏ lại trên đường núi, sau đó được xe mô tô của Cố Thời Châu đưa xuống.
Trạch Hằng thái cá xong, dịu giọng:
"Nghe nói phim mới của Thời Châu đóng máy rồi, chúc mừng."
Cố Thời Châu cười, lại nghe hắn nói:
"Trong giới giải trí cậu phát triển tốt thật, thường xuyên thấy mặt trên trang đầu."
Cố Đình Yến thấy Khương Noãn Noãn định bước ra, hắn buông tay cho cô đi, nhân tiện lạnh lùng xen vào:
"Cậu ta một mình nuôi sống cả đám truyền thông và đội ngũ minh tinh. Tôi mỗi năm bỏ ra không biết bao nhiêu tiền quan hệ công chúng cho cậu ta."
Trạch Hằng khẽ cười, nhìn về phía Cố Thời Châu vốn vẫn giữ vẻ lả lơi:
"Người trẻ chơi vui cũng chẳng sao."
Cố Thời Châu nhếch môi:
"So với hiệu quả kinh tế tôi mang lại, phí quan hệ công chúng đáng là gì."
"Cậu bớt chơi đùa phụ nữ đi, thì đã chẳng cần tôi phải ra mặt."
Cố Đình Yến lau tay, dựa vào bàn bếp, khí thế bức người.
Không khí căng như dây đàn, lời qua tiếng lại đều ngầm chứa dao găm.
Khương Noãn Noãn cúi đầu xào rau, một câu cũng không dám chen.
Trạch Hằng đưa lọ muối cho cô, dịu giọng:
"Noãn Noãn với Thời Châu tuổi cũng xấp xỉ, em có thích ngôi sao không? Giới trẻ thường thích khuôn mặt như cậu ấy."
Khương Noãn Noãn khẽ ho, vừa đảo rau vừa đáp:
"Em không mê thần tượng, thỉnh thoảng xem phim, nhưng xem rồi là quên."
"Ừ." Trạch Hằng gật đầu, mỉm cười:
"Không thích thì tốt, giới giải trí là vũng bùn, người trong đó tâm cơ nhiều, dễ làm hư người trẻ."
Khương Noãn Noãn: "..."
Cô cảm giác mình vừa bị giáo huấn.
Rõ ràng chẳng lớn hơn bao nhiêu, mà hai người đàn ông, một trái một phải, lại tạo ra khí thế như bậc trưởng bối đang dạy dỗ.
Cố Thời Châu cảm thấy mình vừa bị châm biếm.
Như thể người ta nói hắn dơ bẩn, sẽ làm hư Khương Noãn Noãn, bảo cô đừng gần hắn nhiều.
Hắn khẽ cười khẩy:
"Ít chơi đùa phụ nữ? Anh thì từ trước tới giờ luôn sạch sẽ à?"
Một người có vị hôn thê, một người từng ly hôn, ai mà sạch cho nổi?
Trong mắt hắn hiện rõ sự châm chọc, giọng lại thêm khinh mạn:
"Tương lai Noãn Noãn lấy chồng, tất nhiên phải chọn người sạch sẽ tinh tươm."
Một câu, khiến cả hai người đàn ông lớn tuổi hơn đều ném cho hắn ánh nhìn thâm sâu khó lường.
Cố Thời Châu cười đầy khiêu khích.
Bọn họ chẳng khác nhau, ai cũng có vết nhơ, vậy còn bày đặt giả làm sói cha răn dạy "cô bé" sao?
Huống chi, trái tim "cô bé" đó vốn đã đen.
"Đủ rồi."
Khương Noãn Noãn tức giận, ném cái xẻng xào.
Cô quay lại, nghiến răng nghiến lợi:
"Mấy người ra ngoài hết cho em, em còn phải nấu cơm. Chẳng lẽ mấy người biết nấu à? Đứng tụ tập trong bếp nói hoài, ra phòng khách đi."
Còn tiếp thế này, cô - trung tâm cơn bão - sắp ngộp c.h.e.c.
Cô còn lườm Cố Thời Châu, ý bảo cái miệng thích châm ngòi của hắn bớt đi.
Đối phương nhấc tay làm động tác "em tự nhiên", cười tà mị vô tội, đôi mắt đào hoa giấu tia bất mãn.
Không còn đàn ông, bếp rốt cuộc yên tĩnh.
Tim Khương Noãn Noãn đang đập loạn cũng dần bình ổn.
Cô hít sâu, tập trung làm việc trước mắt.
Một tiếng sau, tất cả món ăn được dọn ra.
Khương Noãn Noãn lau tay, hít sâu lấy can đảm, đẩy cửa bếp.
Phòng khách rộng lớn, bốn người đàn ông ngồi bốn phía, im phăng phắc, cũng chẳng ai chơi điện thoại, y như đang họp lãnh đạo.
Khương Noãn Noãn: "..."
Ngón chân trong dép bông của cô co duỗi liên hồi, bấu chặt rồi lại thả ra.
Cuối cùng cô khẽ ho một tiếng:
"Mọi người đi rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận