Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 190: Chuyện trở nên kịch tính

Ngày cập nhật : 2025-09-15 14:56:10
Ánh sáng đèn pin đi xa, trong rừng trở lại yên tĩnh. Cố Thời Châu ôm lấy eo cô, thấp giọng nói:
"Được rồi, xuống đi."
"Không xuống, còn có rết." Khương Noãn Noãn vẫn bám chặt trên người anh, vừa khóc vừa nói: "Mẹ kiếp, sợ c.h.e.c tôi rồi."
Nghe cô chửi thề, lông mày người đàn ông khẽ nhướng:
"Chẳng lẽ muốn tôi bế em về?"
"Ừm." Cô gật đầu mạnh, đôi mắt còn đẫm nước, nhìn càng đáng thương, khiến người ta muốn bắt nạt một phen.(Editor: Beo)
Cố Thời Châu vốn định đùa giỡn, nhưng lời lại nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại:
"Khương Noãn Noãn, em cứ dùng gương mặt này để làm cái kiểu biểu cảm ấy, tôi sẽ không nhịn được."
Cô hít hít mũi:
"Hửm? Không nhịn được cái gì?"
"Muốn làm c.h.e.c em, ngay tại đây."
【Hệ thống 66: "Alipay nhận 30 triệu, độ hảo cảm Cố Thời Châu +28%.】
Nghe tiếng báo đó, Khương Noãn Noãn chắc chắn anh không chỉ nói suông. Cô mở to mắt, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh hãi:
"Anh có biết xấu hổ không? Tôi bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng đấy!"
Cố Thời Châu cúi đầu nhìn cô, tay siết chặt eo:
"Xấu hổ cái gì? Em chẳng phải từng mời tôi rồi sao?"
Tim cô đập dồn dập:
"Ở đây toàn camera, anh thật sự muốn lên hot search đến phát điên à?"
Anh bước sang bên, ép cô dựa vào thân cây, giọng nhàn nhạt:
"Nếu camera còn quay được cảnh này, em còn dám cởi quần áo sao?"
Cô tất nhiên biết rõ anh đã cho xoay hết camera đi, nên mới dám làm thế.
Khương Noãn Noãn mím môi:
"Không sợ làm tổn thương trái tim của Phó Thi Lưu sao? Người ta vì anh mà hạ mình, anh lại không chịu quay đầu là bờ?"
Ánh mắt Cố Thời Châu dừng trên đôi môi ướt át của cô, càng muốn hôn xuống.
Anh không nói lời nào, lại kéo cô trở về lòng mình, đi sâu vào rừng.
Khương Noãn Noãn tưởng anh chùn bước, cho rằng mình thắng một ván.
Nỗi sợ rết trong lòng cô lập tức phai nhạt, cô nghịch tóc anh, hừ đắc ý:
"Anh đúng là giữ mình trong sạch vì cô ta rồi. Cái này gọi là gì nhỉ? Đi qua vạn đóa hoa, chẳng để hương nào bám áo? Cố nhị gia cao khiết thế này, tôi trước giờ đánh giá thấp anh rồi."
Cố Thời Châu nghe cô ríu rít bên tai, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
Về đến nơi dựng lều, anh cúi người bế cô vào, ném thẳng lên đệm mềm.
Một trận trời đất đảo lộn, Khương Noãn Noãn còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh nắm tay trói chặt trên đầu, hơi thở đàn ông áp sát, gương mặt tuấn mỹ tà mị lộ nét dữ dằn:
"Không hương nào bám áo?"
"Anh làm cái--"
Cằm cô bị bóp chặt, môi lập tức bị anh hung hăng cắn lấy, tất cả lời lẽ bị chặn lại. Nụ hôn vừa cắn xé vừa thô bạo.
Cô bị ghì chặt trên đệm, không thể nhúc nhích. Vô thức giơ chân đạp anh, nhưng bị đôi chân dài của anh khóa chặt, không nhúc nhích nổi.
Rất nhanh, cô chống đỡ không nổi, cả người mềm nhũn, trong mắt rớm nước, sắp khóc nữa rồi.
Cố Thời Châu chịu không nổi dáng vẻ này của cô. Ngón tay lướt nơi đuôi mắt, giọng khàn khàn:
"Đây chẳng phải là dính rồi sao?"
Khương Noãn Noãn thở dốc, giãy ra định ngồi dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=190]

Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, quá mức quyến rũ. Còn chưa kịp mắng một câu, môi lại bị anh chặn kín.
Anh ôm lấy vòng eo mềm mại, kéo cô sát vào ngực, hai gối chống xuống đệm, cơ đùi căng chặt, hoàn toàn bao vây lấy cô.
Hôn thật lâu, anh mới thấy đủ, ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt ve môi cô, còn chạm nhẹ vào trong:
"Em ở đâu cũng mềm thế này sao?"
Khương Noãn Noãn lập tức cắn mạnh ngón tay anh. Cảm giác đau buốt, nhưng Cố Thời Châu chẳng hề bận tâm, trán kề trán, cười khẽ:
"Nhưng có câu em nói đúng, cả hai chúng ta đều chẳng phải người tốt."
"Ngọn lửa là em châm, Khương Noãn Noãn." Giọng anh trầm thấp, gợi cảm: "Tôi chỉ đang làm theo yêu cầu của em, bắt nạt em thôi."
【Hệ thống 66 hét lên: Độ hảo cảm tăng lên 32%, tiền đã chuyển vào.】
Nước mắt Khương Noãn Noãn lập tức rút lại.
Trong lòng cô giằng co -- mình là yêu tinh dụ người, hay liệt nữ giữ mình trong sạch?
Suy nghĩ một hồi, cô phun ngón tay anh ra, giọng khàn cười nhạo:
"Quên mất tối qua anh thấy gì rồi à? Anh chẳng để tâm sao?"
Sắc mặt anh trầm xuống, tay trượt từ vai xuống cổ:
"Để tâm gì chứ? Hắn thích, tôi cũng thích."
"Huống chi..." Ngón tay anh xoa nơi da thịt ấm áp, giọng thấp trầm: "Tối qua hắn cũng chưa chiếm được em."
Khương Noãn Noãn nhìn anh chằm chằm:
"Sao anh biết?"
Anh khẽ cười, đè chặt tay cô:
"Đoán thôi."
Một câu nói lại khơi ra niềm vui bất ngờ.
Ánh mắt anh lập tức rạng rỡ hơn.
Khương Noãn Noãn nhìn anh một lát:
"Anh thật mặt dày."
Anh nhéo mũi cô:
"Kẻ tám lạng, người nửa cân."
Đẳng cấp sát gái của anh quá cao, Khương Noãn Noãn không chịu nổi, đá dép, chui vào túi ngủ, kéo chăn trùm đầu:
"Tránh ra, tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi muốn ngủ."
...
Khuya hơn, trên đảo bắt đầu mưa.
Khương Noãn Noãn bị tiếng mưa đánh thức, mơ màng mở mắt, bên tai vang lên tiếng động khe khẽ, kèm theo giọng nữ u u như quỷ hồn:
"Thời Châu... anh ở đâu?"
Cô giật mình tỉnh hẳn, đôi tai dựng lên. Tiếng mưa rơi tí tách nghe như bước chân ma quái.
Da gà nổi khắp người, cô chui ra khỏi túi ngủ, bò đến bên cạnh người đàn ông đang gối tay ngủ, lay vai anh:
"Cố Thời Châu, dậy đi."
Anh vốn đã mệt, bị quấy rầy, liền duỗi tay kéo cô áp vào:
"Đừng ồn, ngày mai còn đi tìm bảo vật không?"
"Không phải, có ma." Cô túm tai anh, gấp gáp: "Anh nghe đi."
Khoảng một phút sau--
"Thời Châu, anh... có... ở... đó không?"
Giọng nữ gần hơn, âm thanh the thé đầy oán khí, hòa với tiếng mưa rơi rả rích, khiến Khương Noãn Noãn run lẩy bẩy:
"Có phải anh phụ tình cô nào không? Giờ người ta về đòi mạng?"
Cố Thời Châu cuối cùng cũng nghe thấy. Anh dụi trán, mở mắt, quay sang nhìn dáng vẻ co ro sợ hãi bên cạnh, buồn cười đến mức bật cốc nhẹ trán cô.
"Tôi có chừng mực, dù chẳng nhiều nhưng cũng chưa đến mức giết người."
Bên ngoài bất ngờ sấm vang, ánh chớp lóe sáng. Ngay cửa lều, một bóng đen đứng thẳng.
Khương Noãn Noãn nhìn thấy, sống lưng lạnh toát:
"Anh... anh chắc chứ? Vậy... vậy người kia là ai?"
Cố Thời Châu ngồi dậy, cúi mắt nhìn đồng hồ định vị, khẽ nhíu mày.
Hôm nay bận xử lý chuyện vướng mắc của cô, anh quên mất đồng đội của mình mất tích cả ngày.
Ngoài kia là Phó Thi Lưu.
Khi lều bị vén lên, hơi nước lạnh lẽo ùa vào.
Khương Noãn Noãn đang ngồi trong túi ngủ của Cố Thời Châu, nhìn anh chiếu đèn pin ra cửa. Một người phụ nữ toàn thân lấm bùn đất xuất hiện.
Hai đôi mắt nhìn nhau đều ngây dại.
Khương Noãn Noãn không ngờ người mặt mũi bị bùn đất che khuất kia lại là Phó Thi Lưu.
Phó Thi Lưu cũng không ngờ, vượt núi băng rừng đến tìm Cố Thời Châu, lại thấy trong lều của anh có một Khương Noãn Noãn sạch sẽ nằm trong chăn.
Mọi chuyện bất ngờ trở nên vô cùng kịch tính...

Bình Luận

0 Thảo luận