Ngoài đường mưa rơi lất phất, sương mù giăng giăng, không khí ẩm ướt.
Khương Noãn Noãn đi đến cửa nhà hàng thì điện thoại rung lên, cô liền bắt máy.
"Ở đâu vậy?" Giọng nói quen thuộc, nhẹ bẫng, kèm theo tiếng động cơ máy bay mơ hồ vang vọng.
Cô hơi hạ ô xuống, theo bản năng liếc nhìn tên nhà hàng: "Ở Pháp, sao thế?"
"Tôi nói là vị trí cụ thể." Cố Thời Châu đeo kính râm, bước ra khỏi sân bay rồi ngồi vào taxi.
Khương Noãn Noãn sững lại: "Anh đến Pháp rồi à? Ăn tối chưa?"
Cô chỉ nhờ anh xử lý tin đồn trên Weibo, nào ngờ anh lại bay thẳng sang đây.
Cố Thời Châu: "Chưa ăn, vừa xuống máy bay là muốn đi tìm em luôn."(Editor: Beo)
Lúc này, Lộ Cẩm đẩy cửa bước ra, dùng tay ra hiệu cho cô: "Đứng đây làm gì nữa? Vào đi thôi, chỉ còn chờ em đấy."
Vốn dĩ tối nay bữa tiệc này, Khương Noãn Noãn định nhờ Cố Thời Châu giúp một tay, dù sao quan hệ kia cũng nên tận dụng. Nhưng giờ anh tự mình đến thì càng tốt, có thể trực tiếp giải quyết rắc rối.
Cô gửi định vị cho anh rồi bước vào.
Lộ Cẩm nhỏ giọng nhắc: "Bên trong còn có khách quen của chúng ta."
Trên đường đi vào phòng riêng, cô giới thiệu cho Khương Noãn Noãn vài người tham dự: có giám đốc khu vực của một thương hiệu xa xỉ, vài ông chủ trong giới kinh doanh, cùng một số khách VIP của studio trang sức. Ngoài ra còn vài nữ minh tinh muốn tranh vị trí đại sứ, nhưng chẳng qua là nể mặt những ông chủ kia mà đến.
Nói là "sạch sẽ, không scandal", thật ra chỉ để phục vụ riêng.
Khương Noãn Noãn lại nhắn thêm một tin cho Cố Thời Châu, giục anh nhanh tới, rồi mới cùng Lộ Cẩm vào phòng.
Phòng ăn kiểu Pháp, ánh sáng từ đèn chùm pha lê hắt xuống dịu dàng ấm áp.
Khương Noãn Noãn nhìn thấy vài gương mặt lạ, cùng những nữ minh tinh trong tài liệu, trong đó có người từng giẫm bẩn đôi giày trắng của cô -- hình như tên là Doãn Huệ.
Vì phép lịch sự, cô lần lượt trao danh thiếp: "Tôi là Khương Noãn Noãn, người phụ trách của trang sức Joeliyn."
Mọi người không để ý chuyện cô đến muộn, nhưng ở đâu cũng vậy, quy tắc bàn rượu chẳng bao giờ thiếu.
Vài người đàn ông cười nói: "Trước giờ còn không biết trang sức Joeliyn là do Khương tiểu thư mở. Tự phạt ba ly đi, muốn ký hợp đồng thì phải có thành ý."
Khương Noãn Noãn không vòng vo, ngửa đầu uống liền ba ly, không khí mới dần sôi nổi.
Cô ngồi xuống cạnh Doãn Huệ, đối phương lại rót thêm rượu đưa cho cô: "Hiếm khi tiểu thư hào môn cùng ngồi chung bàn với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=135]
Lần trước thử vai, nghe đạo diễn Trần nói cô cũng có mặt, thật là duyên phận."
Khương Noãn Noãn nhìn ly rượu đầy, mỉm cười: "Tôi không uống được nhiều, ba ly vừa rồi là giới hạn rồi."
Nghe thế, Lộ Cẩm vội nháy mắt ra hiệu cho cô. Nếu bầu không khí mà đông cứng, e rằng họ sẽ mất cả đống khách hàng.
Doãn Huệ cảm thấy bị mất mặt: "Không lẽ coi thường ly rượu tôi rót cho cô? Thế thì còn mời tôi đến làm gì?"
Lộ Cẩm vội đứng dậy, giành lấy ly rượu trước mặt Khương Noãn Noãn: "Sếp tôi không giỏi uống, để tôi."
Nói xong ngửa đầu uống cạn, rượu tràn ướt cả cổ áo.
Khương Noãn Noãn nhíu mày. Đối diện, ông Lâm nói: "Tôi còn chịu nhọc mời Doãn Huệ đến làm đại sứ cho các người, thành ý và thể diện đủ chưa? Vậy mà Khương tiểu thư một ly cũng không chịu uống?"
Khương Noãn Noãn ra hiệu cho Lộ Cẩm ngồi xuống: "Thực ra chuyện đại sứ vẫn cần sàng lọc, tôi chưa nói nhất định sẽ là ai."
Mặt Doãn Huệ sầm lại, tỏ vẻ uất ức: "Hôm nay tôi tới đây, còn từ chối mấy cảnh quay đấy."
Một nữ minh tinh khác bật cười, đặt ly rượu nửa vơi trước mặt cô: "Uống vài ly thì có c.h.e.c ai đâu, Khương tiểu thư. Giờ cô còn mong tìm được đại sứ ở đâu? Tin đồn với Cố Thời Châu đầy trời, cả giới đều biết anh ta đổi phụ nữ như thay áo. Cô mà còn trông mong anh ta giúp thì tính nhầm rồi."
Trong mắt họ, nhận lời đến dự tiệc này theo yêu cầu của Lộ Cẩm, đã là nể mặt lắm rồi. Cô đừng có không biết điều.
Lộ Cẩm sốt ruột nắm tay cô: "Sáng sớm chị đã nói tình hình cho em rồi, mình đâu còn sự lựa chọn nào khác."
Chính vì nôn nóng "đẩy vịt lên giàn" mà cô ta mới tự ý mời những người này, để Khương Noãn Noãn rơi vào thế bị động.
Cô trợ lý này, có lòng mà thành hỏng việc.
Khương Noãn Noãn chỉ khẽ liếc cô, giọng nhàn nhạt: "Tôi nói có thì sẽ có."
Ánh mắt ấy khiến Lộ Cẩm cứng người, trong lòng cũng bùng lửa: "Em tự lo đi."
"Các vị kia Khương tiểu thư không vừa ý, vậy thì để tôi.." Ông Lâm tự mình đứng dậy, cầm ly rượu sang, rót thêm vào ly trước mặt cô: "Uống đi, đại sứ thuộc về cô. Cô đâu còn là tiểu thư hào môn nữa, đã nhờ vả người ta thì đừng ra vẻ cao ngạo trước mặt tôi, được không?"
Khương Noãn Noãn cũng đứng lên, nghiêm túc: "Chuyện đại sứ do trợ lý tôi chưa bàn bạc rõ ràng. Tiệc tối nay cũng ngoài dự kiến, làm mất thời gian của mọi người tôi rất xin lỗi. Hôm nay bữa này tôi mời, mong các vị ăn ngon."
Cô định nói xong sẽ rời đi. Nhưng ông Lâm chẳng tử tế gì, đẩy vai ép cô ngồi xuống: "Giờ bảo cô uống là cho cô mặt mũi, hiểu không?"
Doãn Huệ khoác tay cô, cười mỉa: "Còn chê tôi à? Khương tiểu thư, cô làm vậy khiến tôi khó xử quá."
--
Trước cửa nhà hàng.
Phạm Tương thấy "tổ tông" nhà mình vừa xuống xe đã gọi thêm vệ sĩ, lại sải bước như gió vào thẳng trong, liền vội vàng đuổi theo: "Tôi nói này, anh đi nhanh thế làm gì, còn đột ngột gọi bảo vệ nữa?"
Nhân viên phục vụ dẫn đường đến phòng riêng, vừa đẩy cửa thì Cố Thời Châu đã giơ chân đá mạnh. Cửa đập thẳng vào tường, vang lên một tiếng "rầm" chấn động.
Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu, không khí vốn ồn ào phút chốc lặng ngắt.
Khương Noãn Noãn bên môi còn kề một ly rượu, bị Doãn Huệ dí sát mặt.
Ánh mắt cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Cố Thời Châu, trong mắt lại thoáng hiện nụ cười.
Đúng lúc lắm.
Cố Thời Châu gỡ mũ áo hoodie, tháo kính râm. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả, khóe môi anh cong lên: "Tôi đến muộn rồi."
Mấy vệ sĩ bản địa theo sau bước vào, cao lớn vạm vỡ chặn kín cửa.
Ai cũng biết vị Nhị công tử nhà họ Cố này. Doãn Huệ bị ánh mắt đào hoa của anh lướt qua, liền ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống, ngồi im.
Phạm Tương cũng chạy vào, nhìn thấy Khương Noãn Noãn bị bao vây như con gà con giữa đàn sói, cuối cùng đã hiểu vì sao "tổ tông" của anh hùng hổ xông đến thế.
"Nhị gia nhà họ Cố cũng tới ăn cơm sao?" Ông Lâm vội cười gượng, thái độ lập tức thu lại.
Cố Thời Châu đi vào, vòng nửa vòng bàn rồi dừng ngay cạnh Khương Noãn Noãn.
Anh cúi xuống, động tác mập mờ, khẽ lau đi vết rượu dính bên môi cô:
"Bọn họ bắt nạt em à?"
Khương Noãn Noãn gật đầu. Vừa nãy lại bị ép uống mấy ly, mặt cô đỏ đến tận cổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận