Cô dứt khoát đem sự lúng túng ném cho Phi Cẩm Triệu, "Chân đau."
Anh chẳng chút bất ngờ hay luống cuống, ánh mắt u ám lướt qua những dấu vết còn in trên người cô, cúi xuống bế cô bước vào phòng tắm.
Trong nhà đâu đâu cũng có đồ của cô. Bộ quần áo hôm qua vứt xuống sàn cũng không bị bẩn, hôm nay vẫn có thể mặc, mà Phi Cẩm Triệu đã cẩn thận thu lại, đặt ngay ngắn trên giá để đồ trong phòng tắm.
Bộ ga giường in hình nấm tối qua đã thay một lần, giờ thì vừa giặt xong, đang lăn vòng vòng trong máy sấy.
Bằng khóe mắt, Khương Noãn Noãn liếc thấy ga giường đang xoay tròn trong máy, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, nồi cơm bát bảo cũng vừa bốc hơi nóng hổi. Phi Cẩm Triệu đưa đũa cho cô:
"Trên người có chỗ nào khó chịu không?"
Mặt cô nóng bừng:
"Đâu có thật sự làm..." (sốp đơ cái mặt sốp ra)
Phi Cẩm Triệu nhìn bộ dạng ấy, khóe môi khẽ cong:
"Bây giờ mới biết xấu hổ, có phải hơi muộn không?"
Dưới bàn, Khương Noãn Noãn dẫm lên chân anh, làm bộ giận dỗi:
"Bây giờ em thấy chân đau."
"Ừ, tối qua đều gác trên vai anh cả mà." Anh điềm nhiên nói tiếp: "Lát nữa ăn xong, ra ghế sofa anh xoa cho."
Cô kinh ngạc đến rơi cả đũa, mặt đỏ bừng:
"Phi Cẩm Triệu! Toàn anh chiếm tiện nghi của em thôi!"
Anh không nhịn được bật cười:
"Thật vậy sao?"
Cảnh tượng cô say rượu, chui dưới gầm bàn bắt nạt anh, khiến anh mãi không quên.
Cô đúng là một con mèo tham thân thể anh.
Khương Noãn Noãn chạm phải ánh mắt hàm ý sâu xa kia, liền nhặt đũa, hung hăng xiên một miếng cơm bát bảo bỏ vào miệng.
Ăn xong, Phi Cẩm Triệu quả thật đưa cô ra sofa xoa chân. Trước kia anh từng chăm sóc bà ngoại nên có chút tay nghề, Khương Noãn Noãn lim dim mắt, thoải mái hưởng thụ, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Anh nói:
"Chiều nay anh phải về quê một chuyến."
Khương Noãn Noãn mở mắt:
"Về làm gì vậy?"
"Thăm bà ngoại, chúc Tết, rồi đốt ít tiền giấy." Anh đáp.
Cô gật đầu, nhưng hôm nay đã hẹn đến nhà Trạch Hằng lấy lì xì, không thể không đi. Vì vậy cô khẽ nói:
"Nhưng hôm nay em phải về nhà."
Đường xa, mà đêm qua họ gần như thức trắng, Phi Cẩm Triệu cũng chẳng định để cô đi theo:
"Ừ, hôm qua em cũng chưa về, hôm nay thì về đi."
⸻
Ngày mồng một nhà họ Phó.
Phó Thi Lưu cùng Chu Kỳ về nhà chúc Tết. Quan hệ riêng tư vốn chẳng tốt đẹp, sau khi cưới Chu Kỳ vẫn chứng nào tật nấy, mê gái đẹp, vợ ở vài hôm là chán, lại đi tìm đối tượng mới. Phó Thi Lưu ngoài hận thì chẳng còn cách nào.
Cô ta và Chu Kỳ chỉ giả vờ hòa thuận trước mặt người khác. Hai người vừa bước vào nhà, mang theo loạt quà Tết đắt tiền, cộng lại cũng đến vài chục vạn.
Ngược lại, Phó Dĩnh và Diệp Hàng chỉ mang một thùng sữa, một hộp thuốc bổ não Bạch Kim, thêm một can dầu ăn.
Những thứ này đã bị người làm vứt xó không biết chỗ nào. Cả nhà ngồi ăn cơm, đề tài trò chuyện, hai người chẳng chen vào được.
Đến khi Chu Kỳ vô tình hỏi nghề của Diệp Hàng, anh nói thẳng: "Bán cá."
Ba chữ vừa thốt ra, ánh mắt châm chọc khinh thường của đối phương sáng rõ, khiến Diệp Hàng mất hết thể diện. Ngay cả hai ông bà Phó cũng thấy khó xử.
"Bán cá thì đã sao, cũng là nghề bằng sức lao động cả." Phó Dĩnh gượng gạo giải thích, muốn gỡ lại chút mặt mũi cho chồng sắp cưới.
Chu Kỳ cười:
"Lát nữa ăn xong, tôi đưa chồng cô ra ngoài mở mang tầm mắt, để anh ta xem thế nào mới gọi là dựa vào tay nghề mà sống."
Lời có ý ngầm, Phó Thi Lưu miễn cưỡng cười:
"Anh đừng dắt anh ấy đi mấy chỗ bậy bạ."
Chu Kỳ liếc cô:
"Tôi là loại người đó chắc?"
Phó Thi Lưu im lặng, nhưng Diệp Hàng lại thật sự nảy sinh ý muốn đi xem "đại thế giới" kia. Ăn xong, hai người liền bàn bạc và Chu Kỳ quả thật dẫn anh ta ra ngoài.
Phó Dĩnh lo lắng nhìn ra cửa:
"Họ đi làm gì vậy?"
Cô ta không để ý ánh mắt gian xảo của Phó Thi Lưu, chỉ nghe giọng nói dịu dàng:
"Chắc chỉ là đi uống rượu, hát hò thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=296]
Chu Kỳ cũng đâu tệ lắm."
Thực tế, gã đàn ông từng cưỡng ép cô ta, ăn chơi trác táng, cờ bạc rượu chè đều đủ cả.
Mà theo điều tra của Phó Thi Lưu, Diệp Hàng vốn cũng thích đánh bạc, chỉ là mức nhỏ.
Cô ta mong hy vọng Chu Kỳ sẽ làm theo lời cô ta dự đoán, đưa anh ta đến sòng .
Ở đó, thì khác hẳn, sẽ sa chân thật sâu.
"Hay chị đưa em đến nhà Trạch Lâm chúc Tết nhé?" Phó Thi Lưu nắm tay Phó Dĩnh, dụ dỗ:
"Ngày xưa anh ấy yêu em đến mức làm gì cũng được vì em. Giờ nhà họ Trạch còn nuôi hai con chó Doberman mà em thích nhất, có muốn lấy lại không?"
Phó Dĩnh đúng là rất thích chó, nhất là giống Doberman từng thấy qua điện thoại. Nhưng sống với Diệp Hàng, ngay cả một con chó và đồ dùng cho nó cũng thành gánh nặng kinh tế.
Cô do dự, chẳng hiểu động cơ nào thôi thúc, lại gật đầu.
Biệt thự cũ của nhà họ Trạch còn xa hoa hơn nhà họ Phó, chiếm trọn cả một ngọn núi. Bãi cỏ xanh ngát rộng hàng vạn mét vuông, kèm cảnh quan, thậm chí cả hồ nhân tạo, khiến Phó Dĩnh đi một đường mà miệng cứ há hốc:
"Wow..."
"Nhà... to quá..."
Lần nữa, cô lại bị đả kích bởi sự giàu có của nhà giàu thật sự.
Phó Thi Lưu siết tay cô:
"Trước kia em thường xuyên chơi ở đây, anh ấy còn có một phòng vẽ riêng, toàn vẽ chân dung của em."
Một người đàn ông vừa đủ giàu, đủ đẹp trai, lại đủ si tình, cho dù có bị cụt chân hay mắc chứng cuồng loạn, thì những khuyết điểm đó dường như cũng chẳng còn quan trọng.
Phó Dĩnh ngây người nhìn căn biệt thự tựa cung điện, lòng ngổn ngang trăm mối, không nói nên lời.
Cô mơ hồ hiểu, Phó Thi Lưu vẫn luôn dẫn dắt mình đi trên một con đường khác. Nhưng con đường đó, lại là những chuyện thật sự từng xảy ra, chỉ là cô đã quên.
Mồng Một Tết, nhà họ Trạch vắng lặng, chẳng còn cảnh sum vầy náo nhiệt như trước.
Vương quản gia thúc giải thích với Khương Noãn Noãn:
"Hôm trước bà cụ về nổi giận lớn, đuổi hết mọi người đi rồi."
Vì thế, dịp Tết chỉ còn ba người họ và một đám người hầu.
Diễn biến kịch tính này, ngẫm lại cũng hợp lý. Bà cụ Trạch xưa nay cưng chiều Trạch Hằng và Trạch Lâm nhất.
Trạch Hằng đang cho cá ăn bên hồ.
Trạch Lâm thì đang được trị liệu tâm lý. Quản gia nói gần đây cậu ta phát bệnh thường xuyên, ánh mắt vô thức cứ liếc về phía Khương Noãn Noãn.
Cô giả vờ như không biết, rút một bông bách hợp từ bình hoa, đi tìm Trạch Hằng.
Bóng dáng cô lướt qua khung cửa sổ. Người đàn ông tóc vàng ngồi dựa cửa sổ bị nhà trị liệu hỏi đến phiền, quay đầu, tầm mắt liền dừng lại.
Nhà trị liệu mới, Lâm Hà, cũng thuận theo ánh nhìn ấy, thấy cô gái đang đứng cạnh đại thiếu gia nhà này.
Trong lòng cô ta âm thầm thấy chẳng lành, bèn cố gắng kéo sự chú ý của Trạch Lâm trở lại:
"Nhị thiếu, bác sĩ tâm lý trước kia trị liệu cho cậu suốt một năm, khiến cậu dồn nén cảm xúc tiềm thức vào cô ấy, coi cô ấy là nơi phát tiết. Có lẽ bây giờ cậu tự thấy mình rất thích cô ấy, nhưng chính cậu cũng không rõ nguồn gốc loại tình cảm này. Nó chỉ là sự phụ thuộc, chứ không phải tình yêu thật sự. Đây là hiện tượng tâm lý học rất thường gặp khi điều trị lâu dài."
Đây là lần đầu, có người đứng trên góc độ chuyên môn, thẳng thắn nói với Trạch Lâm rằng:
Anh ta căn bản không hề yêu Khương Noãn Noãn.
Đúng lúc ấy, Khương Noãn Noãn đưa bông bách hợp vào tay Trạch Hằng, nghiêng đầu cười nói với anh, gương mặt xinh xắn tràn đầy không khí vui tươi.
Đồng tử Trạch Lâm tối sầm lại, môi mím thành một đường thẳng.
"Vậy, cô dựa vào đâu để đưa ra phán đoán đó?"
Cảm xúc của anh ta đã bắt đầu biến hóa. Khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, mà Lâm Hà lại không kịp chú ý đến biểu hiện ấy, ngộ nhận rằng anh ta nghe lọt tai, liền tiếp tục giải thích:
"Cô ấy trị liệu cho cậu quá lâu, dẫn đến trong một thời điểm, cậu coi sự an ủi mà cô ấy mang đến như tất cả của mình. Nhưng thực tế, tôi thiên về việc mối quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè đẹp đẽ mà thôi."
"Bạn bè đẹp đẽ."
Bốn chữ này, đủ để khiến Trạch Lâm nghiến chặt răng hàm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận