Người đàn ông nghe tiếng ngẩng đầu, gương mặt bệnh tật yên tĩnh khẽ nở một nụ cười nhạt:
"Đến rồi."
"Ngồi đi." Anh gấp cuốn sách lại, nghiêng đầu nhìn về phía chiếc sofa nhỏ cạnh giường, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Đó là loại sofa có ngăn kéo ở dưới, nhìn kỹ thì giống như một chiếc giường gấp có thể tháo lắp.
Khương Noãn Noãn đi tới ngồi xuống, phát hiện anh hình như lại gầy đi, mũi còn đang thở oxy.
Cô lo lắng hỏi:
"Thời gian gần đây cơ thể anh rất tệ sao?"
"Chỉ là tác dụng phụ của thuốc thôi, đừng để ý dáng vẻ chật vật hiện tại của anh, vài hôm nữa sẽ ổn." Trạch Hằng mỉm cười đáp, đôi đồng tử đen thẫm phản chiếu bóng dáng cô, dịu dàng vô cùng.(Editor: Beo)
"Trạch tiên sinh bây giờ cũng đẹp trai lắm, em không chê đâu." Khương Noãn Noãn phất tay, ánh mắt thoáng liếc xuống cuốn sách trên đùi anh.
Đó là một quyển cẩm nang du lịch dày cộp, mép trang còn kẹp vài tờ giấy ghi chú.
"Anh muốn đi du lịch à?" Cô nghiêng người tới gần để nhìn rõ hơn.
Trạch Hằng cũng tự nhiên dịch lại gần, mở quyển sách đặt trên đùi ra cho cô xem:
"Ừ, muốn ra ngoài nhìn ngắm một chút."
Khương Noãn Noãn thấy anh đang lật trang bằng bàn tay còn cắm kim truyền, những đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng bệch.
Cô liền dịch sang ngồi lên mép giường, sát bên vai anh, đưa tay khẽ ấn xuống trang sách:
"Để em lật cho, anh đặt tay yên đi, kẻo máu chảy ngược."
"Ừ, em lật đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=119]
Trạch Hằng cong khóe môi, ngoan ngoãn buông tay.
Khương Noãn Noãn liền kéo nhẹ chăn mỏng ra, đắp lên bàn tay đang cắm kim của anh.
"Những chỗ có đánh dấu đều là nơi anh muốn đến sao?"
"Ừ." Anh gật đầu.
Khương Noãn Noãn lật từng trang có kẹp ghi chú, vừa xem vừa đọc tên địa danh:
"Khả Khả Tây Lý, Cực quang Iceland, Hy Lạp..."
Những chỗ này người thường phải tích cóp mới đi được, nhưng với Trạch Hằng thì ngồi chuyên cơ là xong.
Cô ngừng lại, tò mò hỏi:
"Trong những nơi này, anh đi được mấy chỗ rồi?"
Trạch Hằng mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô:
"Chưa đi được nơi nào, cơ thể không chịu nổi việc ngồi máy bay."
Khương Noãn Noãn mím môi, thử hỏi:
"Là bệnh gì vậy? Nếu không muốn nói cũng được."
"Không có gì phải giấu." Trạch Hằng chỉ vào ngực mình, giọng bình thản:
"Suy tim giai đoạn cuối, phát hiện ra thì đã muộn rồi."
Khương Noãn Noãn cụp mắt, khẽ nói:
"Ra là vậy."
Khó trách anh yếu ớt đến vậy, lúc nào cũng cần người chăm sóc, chẳng thể bay xa đến những nơi mình muốn.
"Để em thất vọng rồi." Anh dịu giọng nói xin lỗi.
"Ơ kìa, sao lại xin lỗi em." Khương Noãn Noãn dứt khoát gập mạnh quyển cẩm nang lại, đau lòng an ủi:
"Chờ anh khỏe hơn, vẫn có thể đi du lịch ở gần Lăng Cảng, không cần đi máy bay, chỉ đi xe thôi, phong cảnh cũng chẳng kém nước ngoài đâu."
Trạch Hằng khẽ thở dài:
"Vậy à... anh cũng không biết nhiều chuyện bên ngoài. Phần lớn lúc tỉnh táo, anh chỉ xử lý chút việc công ty rồi đọc sách."
Anh giống hệt như một con chim gãy cánh, ôm đống tài sản tiêu không hết, rồi cô đơn sống nốt cuộc đời.
Khương Noãn Noãn bỗng xúc động, nắm lấy cổ tay anh, mềm giọng nói:
"Thật đó Trạch Hằng, quanh đây có nhiều nơi hay lắm, khi nào anh khỏe hơn, em sẽ đưa anh đi chơi."
Nghĩ đến người đàn ông dịu dàng, đẹp đẽ này mới 30 tuổi đã sắp mất, lòng cô nhói đau không chịu nổi.
Trong mắt Trạch Hằng thoáng hiện ý cười, rồi nhanh chóng che giấu:
"Đến lúc đó có thể làm phiền em chứ?"
"Tất nhiên rồi, anh cứ tìm em bất cứ lúc nào." Khương Noãn Noãn gật đầu thật mạnh, chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng mở túi xách:
"Nhẫn anh đặt đã tới rồi, vừa hay thử luôn cho vừa."
Cô lấy ra chiếc hộp nhung, mở nắp. Bên trong là một đôi nhẫn đôi màu vàng kim, khảm kim cương sắc vàng ấm, thấp thoáng mà xa hoa.
Cổ Trạch Hằng hơi rướn về trước, ánh mắt chăm chú nhìn vào nhẫn, dịu dàng khen ngợi:
"Đẹp lắm."
Khương Noãn Noãn lấy chiếc nhẫn nam ra, mong chờ nói:
"Anh đeo chắc chắn đẹp lắm, thử đi?"
Anh đưa bàn tay trái không cắm kim cho cô:
"Ừ, thử xem."
Ngón tay Trạch Hằng thon dài đẹp đẽ, Khương Noãn Noãn nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón giữa cho anh, kích thước vừa vặn ôm khít.
Trên làn da tái nhợt cuối cùng cũng có chút điểm nhấn ấm áp, cô nghĩ vậy.
Cô cười nói:
"Quả nhiên rất hợp với anh, thiết kế của em không tệ chứ."
Trạch Hằng cũng dịu dàng mỉm cười:
"Ừ, thiết kế rất đẹp."
Anh lấy ra chiếc nhẫn nữ trong hộp:
"Em thử chiếc này đi."
Khương Noãn Noãn sững lại, theo phản xạ nhìn anh:
"Em thử?"
"Ừ, người anh muốn tặng có kích thước ngón tay tương tự em." Giọng anh bình thản, ánh mắt dịu dàng, như thật sự chỉ muốn nhờ cô thử hộ.
Nhưng chiếc nhẫn này vốn được đặt làm theo số đo tay cô. Khi ấy ánh mắt anh cầu xin, y như bây giờ.
Khương Noãn Noãn mím môi, cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Cô chẳng nỡ từ chối anh.
Cô định tự cầm lấy nhẫn để đeo, nhưng Trạch Hằng nhanh hơn một bước. Bàn tay còn cắm kim của anh nắm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Cái nhẫn lạnh lẽo áp lên da, bàn tay lại bị lòng bàn tay ấm áp bao trùm, khiến cô vô thức co lại ngón tay:
"Cẩn thận tay anh, vẫn đang cắm kim đấy."
Hai bàn tay đều đeo nhẫn chạm vào nhau. Trại Hằng nhìn cô thật sâu:
"Rất vừa."
Khương Noãn Noãn thoáng bối rối, không biết phải đáp thế nào, tay vẫn bị anh nắm, chẳng dám rút lại.
Một lát sau, Trạch Hằng tháo nhẫn ra, đóng hộp lại, mỉm cười nói:
"Nếu có cơ hội, anh sẽ tặng cho cô ấy."
Tim Khương Noãn Noãn hẫng một nhịp, thu tay về:
"Ừ."
Cô cố xua đi bầu không khí mập mờ, kéo chủ đề về chính sự:
"Hôm nay em đến để bổ sung buổi trị liệu tâm lý cho Trạch Lâm, em muốn mượn phòng vẽ của cậu ấy để tiến hành."
Nhắc đến Trạch Lâm, nụ cười trên mặt Trạch Hằng nhạt đi vài phần:
"Gần đây tâm trạng nó không ổn định, tốt nhất cứ ở trong phòng, để hạn chế hoạt động."
Khương Noãn Noãn đã chuẩn bị từ trước, lấy từ trong túi ra một chiếc còng tay:
"Hôm nay em tới đồn cảnh sát có việc, tiện xin cảnh sát một đôi còng tay dùng vài hôm. Anh thấy em trói cậu ấy vào xe lăn được không?"
Chuyện này vẫn cần ý kiến của Trạch Hằng.
Anh nhìn chiếc còng tay, ánh mắt thoáng ý cười:
"Ban đầu anh định xích nó lại, cách này cũng được."
"Đưa cho Vương thúc, ông ấy sẽ dẫn Trạch Lâm tới phòng vẽ tìm em."
Anh chẳng hề để tâm cô đối xử thế nào với em trai mình. Khương Noãn Noãn có chút tò mò:
"Lần đầu em làm cậu ấy ngất, lần hai em còng tay cậu ấy, anh không giận sao?"
"Sao phải giận?" Trạch Hằng giơ tay xoa đỉnh đầu cô, mùi thuốc thoang thoảng:
"Nó có bệnh thì phải chữa."
Khương Noãn Noãn theo Vương thúc đi ra. Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, ánh mắt anh vẫn không rời bóng lưng cô.
Hồi lâu, Trạch Hằng cúi xuống, ngón tay khẽ vuốt chiếc nhẫn vừa mới đeo, khẽ cười:
"Vẫn nhiều mưu mẹo như hồi nhỏ."
Khương Noãn Noãn cùng một nữ hầu đi trước, bước vào phòng vẽ của Trạch Lâm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận