Một lúc sau, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng hôn đang dần chìm xuống nơi xa. Gương mặt tái nhợt được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, anh khẽ nói:
"Anh quên làm một chuyện."
Cô từng nói, cô chưa từng gắp được một con gấu bông nào.
Khương Noãn Noãn vừa về đến nhà chưa lâu, chuông cửa vang lên. Bảo vệ nói có người gửi đồ lên.
Cô mở cửa nhận, là cả một túi lớn đầy... gấu bông.
Không cần nghĩ cũng biết ai đã gửi.
Cô khẽ thở dài, kéo túi gấu bông vào nhà, rồi gửi cho Trạch Hằng một tin nhắn cảm ơn.
Trạch Hằng gửi lại một tin nhắn thoại:
"Em thích là được."
Đây đâu phải vấn đề thích hay không thích, mà là chuyện chỉ cần cô nói một câu, anh liền muốn đi làm cho bằng được.
Thật đúng là khiến người ta đau đầu.
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc trong căn nhà ở Bích Thủy Loan, Khương Noãn Noãn gọi xe về lại Dương Quang Hoa Đình.
Dì Mai đã chuẩn bị sẵn bữa tối.
Mà người luôn bận rộn tăng ca như Cố Đình Yến hôm nay lại về nhà đúng giờ.
Cô vừa thay giày ở cửa, phía sofa, người đàn ông đặt máy tính xuống, đứng dậy đi tới.
"Cửa hàng đã xem xong chưa?"
Khương Noãn Noãn xỏ dép vào chân, ngẩng đầu nhìn anh đứng ở bậc thang. Áo sơ mi trắng, gile đen, sống mũi vắt ngang một cặp kính, trông như vừa vội vã trở về để tiếp tục làm việc.
Cô mím môi, khẽ đáp: "Vẫn chưa, hôm nay có chút rắc rối."
Cố Đình Yến quan sát gương mặt cô, trầm mặc vài giây: "Mẹ anh đã nói gì với em?"
Hiển nhiên anh cho rằng những gì cô trả lời qua điện thoại ban ngày chỉ là qua loa.
Khương Noãn Noãn nhìn dì Mai đang ló đầu ra phía sau anh, bèn vòng qua anh đi thẳng: "Ăn cơm trước đi."
Dì Mai cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng, liền tự giác trốn trong bếp, không bước ra.
Ba món một canh. Khương Noãn Noãn chủ động múc cho anh một bát, còn bản thân thì lặng lẽ ăn từng chút.
Cố Đình Yến vốn không thích nói chuyện trong bữa cơm, thế nên cả hai ăn rất đơn giản, sau đó một trước một sau lên lầu vào thư phòng. Đợi đến khi bọn họ đi rồi, dì Mai mới lặng lẽ bước ra dọn dẹp.
Khương Noãn Noãn ngồi trước bàn làm việc, đối diện với anh, mới mở miệng: "Dì hỏi em có phải là tình nhân của anh không."
Động tác tháo kính của Cố Đình Yến khựng lại, rồi anh đặt kính vào hộp: "Còn gì nữa?"
"Em nói đúng vậy." Cô chống tay lên bàn, mái tóc dài xõa xuống, trông có chút lười nhác, "Dì bảo em phải biết an phận. Còn nói..."
Cô dừng lại một chút, "...nói rằng cho dù không phải là Phó Thi Lưu, anh cũng sẽ kết hôn với người khác. Anh cũng nghĩ vậy sao?"
Cửa sổ thư phòng khép hờ, rèm cửa bị gió thổi khẽ quệt vào chân ghế, phát ra âm thanh sột soạt.
Gió đêm mang theo chút lạnh. Người đàn ông ngồi đó, im lặng hồi lâu mới cất tiếng: "Hôn nhân thương mại, rất bình thường."
Anh năm nay đã 28, hai năm nữa là 30.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=156]
Với tuổi này, đặt vào người khác thì đã sớm kết hôn, có con rồi. Cưới một người phụ nữ có địa vị xứng đôi, đúng là chuyện bình thường.
Khương Noãn Noãn nhìn anh, bỗng bật cười: "Thế còn bản hợp đồng? Thỏa thuận hai năm của chúng ta?"
Cố Đình Yến cau mày: "Vẫn còn hiệu lực."
Nụ cười trên môi cô thu lại, ngón tay chỉ lên ngực mình, ánh mắt ẩn chứa sự phức tạp: "Anh như vậy thật sự sẽ khiến người ta tổn thương đấy."
Vẻ mặt người đàn ông trở nên nặng nề, lại có chút hoang mang. Một lát sau, anh đè nén cảm xúc, mở ngăn kéo lấy bản hợp đồng từng ký trước đó, đưa ra trước mặt cô, như muốn nhắc nhở cô nhớ rõ những điều khoản không được vượt quá.
"Khi hợp đồng kết thúc, anh sẽ đảm bảo cả đời này em không lo cơm áo, sẽ không ai biết mối quan hệ của chúng ta, em có thể sống thật tốt."
Bốn chữ "sống thật tốt" ấy, anh nói như cắn răng, tựa hồ không cam lòng.
"Em cũng có thể chọn..." Anh lại điềm tĩnh mở miệng, "...tiếp tục ở bên cạnh anh."
Khương Noãn Noãn không thấy bàn tay anh dưới gầm bàn đã siết chặt thành nắm đấm. Cô chỉ khẽ lau khóe mắt, bình tĩnh gật đầu: "Trong hai năm này, anh đừng kết hôn. Đây là yêu cầu duy nhất của em."
Cô đứng dậy, đẩy ghế ra, hàng mi dài khẽ run cũng không che giấu được đôi mắt hoe đỏ. Cô cúi đầu, quay người rời đi rất nhanh, cánh cửa thư phòng bị cô đóng mạnh phát ra tiếng "rầm".
Trái tim Cố Đình Yến như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, kéo ra từng mảng, đau đến nghẹt thở.
Anh bực bội bước đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc. Tàn lửa lúc sáng lúc tắt, gió đêm lành lạnh thổi vào, nhưng vẫn không thể xua tan lớp sương mù nặng nề trong lòng anh.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 10 triệu, hảo cảm của Cố Đình Yến tăng lên 38%. Vừa nãy cô nói những lời đó sao lại khiến anh ta tăng hảo cảm chứ?]
Khương Noãn Noãn ném vỏ hành trong tay vào thùng rác, rồi uể oải ngã xuống giường trong phòng khách.
"Cậu vẫn chưa hiểu à? Người như Cố Đình Yến luôn thích hành sự theo quy tắc, tự cho mình một bộ chuẩn mực đạo đức. Thế nhưng anh ta lại nói, dù đã kết hôn cũng sẽ giữ tôi bên cạnh. Điều này hoàn toàn ngược lại với thái độ đối với Phó Thi Lưu. Anh ta bắt đầu vì tôi mà phá vỡ quy tắc vốn có. Cho nên mới tăng hảo cảm."
Cô nhìn lên trần nhà, hứng thú nói tiếp: "Đừng quên, cốt truyện Bạch Nguyệt Quang này có hai nam chính. Họ đều chấp nhận sự tồn tại của nhau, nhưng chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể khiến Cố Đình Yến phá bỏ mọi quy tắc và đạo đức, chấp nhận Cố Thời Châu, cùng nhau yêu một người phụ nữ?"
Hệ thống 66 ngoan ngoãn hỏi: "[Xảy ra chuyện gì?]
"Chính là trong từng góc nhỏ của cuộc đời cô đơn, đều nhuộm đầy bóng dáng cô ấy, trở thành thói quen không thể bỏ, không thể quên. Nhưng rồi cô ấy lại bị tổn thương, bỏ đi theo người khác."
Hệ thống 66 nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, lông tơ không tồn tại cũng dựng đứng cả lên: [Cô thật xấu, cướp mất kịch bản của nhân vật chính.]
"Cho cậu một giây nói lại."
[Em thật đáng yêu.]
"Ngoan."
Ai mới là nhân vật chính, giờ cũng chưa thể nói trước.
Đêm đã khuya, người đàn ông nằm trên giường lăn qua lộn lại, không sao ngủ được. Anh hút hết hai điếu thuốc trước cửa sổ, suy nghĩ miên man, cuối cùng lén mở cửa phòng khách.
Cô gái trong chăn đang ngủ say. Anh cúi người nhìn một lát, rồi không chút biểu cảm ôm lấy cô, bế về phòng ngủ chính.
Trong mơ hồ, Khương Noãn Noãn cảm thấy cơ thể bỗng bay lên, bản năng vòng tay ôm lấy cơ thể nóng rực trước mặt. Mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc phảng phất quanh mũi, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Hai ngày nay, Khương Noãn Noãn chạy đi chạy lại giữa Pháp và Lăng Cảng, xác nhận mấy thành viên mới gia nhập, cướp về hầu hết khách hàng trong tay Lộ Cẩm, cắt đi quá nửa quyền lực quản lý phòng làm việc của cô ta.
Một loạt động tác mạnh mẽ, đến khi Lộ Cẩm kịp phản ứng chạy tới tìm, bầu không khí của cả phòng làm việc đã thay đổi hoàn toàn.
"Có phải vì chuyện lần trước nên em để bụng tôi không?" Cô ta hỏi thẳng.
Khương Noãn Noãn ngồi trong ghế xoay, bình thản đáp: "Chị đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn cho chị thời gian nghỉ ngơi. Rất nhiều việc chị ôm một mình, khó tránh khỏi sơ sót."
Lộ Cẩm nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở dài nhận thua: "Em nói cũng đúng."
Thương hiệu Joeliyn, cô ta đã dồn tâm huyết và sức lực rất nhiều để quản lý, nhưng cuối cùng, nó vẫn không phải của cô ta.
Thấy cô ta xoay người định đi, Khương Noãn Noãn xoay cây bút trong tay, gọi lại, cười nói: "Đùa thôi. Thật ra em có sắp xếp khác cho chị. Có hứng thú quay về nước quản lý một phòng làm việc mới không?"
Lộ Cẩm quay đầu, kinh ngạc: "Em đã chuẩn bị xong cả rồi?"
Khương Noãn Noãn gật đầu: "Đợi bên này xong, chị tới giúp em."
Lộ Cẩm mím môi: "Em vẫn còn tin tôi sao?"
Khương Noãn Noãn cười nhạt: "Đương nhiên, chúng ta là cộng sự nhiều năm mà."
Mạng lưới quan hệ ở Lăng Cảng vốn nằm trong tay cô, cô xem trọng năng lực của Lộ Cẩm. Dù cô ta có từng gây ra rắc rối, thì trong tay cô vẫn nắm chắc, không vượt quá kiểm soát.
Nguồn lực tốt như vậy, bỏ phí thì thật uổng.
Chờ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở Pháp, qua được nửa tháng, đến sáng ngày trở về nước, Phi Cẩm Triệu gửi tin nhắn WeChat tới.
Phi Cẩm Triệu: [Gần đây bận lắm à?]
Cậu rất hiếm khi chủ động liên lạc. Khương Noãn Noãn liền trực tiếp gọi điện lại: "Có chuyện gì thế? Tôi vừa xong việc, rảnh rồi."
Phi Cẩm Triệu cầm điện thoại, gương mặt lạnh lùng thoáng chút do dự, sau đó nói: [Có muốn đi cùng tôi mua đồ cho bà ngoại không?]
Khương Noãn Noãn lập tức đồng ý, hẹn với cậu một thời gian.
Tắt máy xong, cô nhìn màn hình khóa hiển thị ngày tháng, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
----
(Lời tác giả: Nhân vật Trạch Hằng chưa bao giờ là người tôi cố gắng nhét vào truyện. Hành động của cậu ấy hoàn toàn phù hợp với mạch truyện. Những ai không thích ship cặp với cậu ấy, xin đừng làm phiền những người thích cậu ấy, cảm ơn.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận