Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 433: Trạch Hằng (10)

Ngày cập nhật : 2025-10-08 11:35:19
Trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó có bán sẵn những bộ pha cocktail đóng gói, Trạch Hằng chọn vài túi rồi mang về.
Khương Noãn Noãn vừa tan làm liền tắm rửa qua, thay bộ váy ngủ rồi đi sang nhà anh.
Cô mặc chiếc váy ngủ in hình gấu con quá dễ thương, đôi chân trắng nõn lộ ra dưới vạt váy, thẳng tắp như ngó sen non.
Trạch Hằng liếc qua rồi nhanh chóng dời ánh mắt, lấy đôi dép trong tủ ra đặt trước mặt cô.
Một hành động đơn giản đến tầm thường, vậy mà Khương Noãn Noãn lại thấy hơi ngượng ngùng -- cứ như thể bản thân là người cần được chăm sóc từng chút một vậy.
Hai người ngồi xuống sofa, Trạch Hằng giúp cô pha cocktail, còn cô thì mở túi đồ ăn anh mang về -- là một phần gà rán.
Cô quay đầu nhìn anh, hơi bất ngờ:
"Không ngờ anh lại thích ăn cái này đấy."
"Không biết ăn gì, tiện tay mua thôi."
Thực ra, anh chỉ là biết cô bị cho leo cây, nên cố tình canh giờ ra ngoài mua đồ để "tình cờ" gặp cô mà thôi.
Trên bàn chất đầy đồ nướng, gà rán, hai ly cocktail đặt sát nhau.
Khương Noãn Noãn lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Trạch Hằng hỏi:
"Đăng lên Moments à?"
Cô gật đầu liên tục:
"Ừ, lâu rồi chưa khoe đồ ăn ngon."
"Gửi tôi một tấm."
"Được chứ."
Cô gửi ảnh cho anh, sau đó đăng story kèm một icon "cạn ly ?".
Hai phút sau, Moments của Trạch Hằng cũng cập nhật -- sao y bản chính, vẫn là biểu tượng cạn ly đó.
Dòng thời gian vốn toàn là những vạch xám lạnh lẽo của anh cuối cùng cũng có một tấm hình đời thường đầu tiên.
Những người bạn của anh đều ồ lên ngạc nhiên: [Hôm nay là ngày gì thế? Đại lão cũng biết đăng ảnh à]
Trạch Hằng cụng ly với cô, nhấp một ngụm rượu rồi hỏi:
"Sao lại bị cho leo cây thế?"
Khương Noãn Noãn nhìn anh, thở dài:
"Hôm trước anh dùng chiếc Bentley chở tôi về, bị người ta chụp lại, rồi tin đồn lan ra khắp công ty. Họ nói tôi được đại gia bao nuôi. Cái anh đồng nghiệp mà tôi hẹn ăn cơm hôm nay, vốn tin tưởng tôi lắm, chắc lại nghe mấy lời đồn nhảm nên mới bùng kèo."
Trạch Hằng hơi cau mày:
"Sao họ lại nghĩ em bị bao nuôi?"
Khương Noãn Noãn uống một ngụm lớn, giọng có chút khổ sở:
"Vì họ nghĩ tôi không xứng với chiếc xe đó chứ sao."
Thấy ánh mắt cô lộ vẻ bất lực, anh hỏi:
"Còn bây giờ thì sao?"
Cô ngẫm nghĩ, rồi lại uống thêm nửa ly.
Hai gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh nhìn anh:
"Nói thật nhé, như anh nói đấy, tôi có học thức, có giáo dưỡng, có tài năng. Vậy sao tôi không thể kết hôn với đại gia, mà cứ phải là 'bị bao nuôi' chứ?"
Cô đập tay lên đùi anh, nói to:
"Chỉ có thể là một lý do thôi!"
Trạch Hằng khẽ nhướn mày, cười phối hợp:
"Lý do gì?"
"Là ghen tị! Một đám người thiếu não thôi!"
Khương Noãn Noãn hào hứng cụng ly với anh, nói lớn:
"Tôi việc gì phải để tâm đến mấy người đó, đúng không?"
"Đúng, đại gia mới xứng với em."
Trạch Hằng cười, đỡ lấy cô vì cô suýt trượt khỏi sofa.
Nhưng tay cô vụng về, làm đổ rượu lên đùi anh.
Chiếc quần mỏng lập tức thấm ướt một mảng lớn.
Khương Noãn Noãn hơi ngẩn ra, phản xạ lấy khăn giấy lau giúp:
"Để tôi lau cho anh."
Tửu lượng của cô vốn không tốt, nói chuyện hăng say lại uống quá chén, đầu óc mơ màng, bàn tay nhỏ xíu ấy cứ thế đặt lên đùi anh mà không thấy có gì lạ.
Giấy thấm ướt, dính cả mấy hạt trái cây trong rượu.
Cô lau một hồi lại định di chuyển lên trên, thì Trạch Hằng kịp nắm lấy cổ tay cô.
"Được rồi."
Da anh trắng, uống rượu không đỏ mặt, nhưng giờ cả cổ đã ửng hồng.
Ánh mắt anh sâu lắng, giọng khàn đi, có chút kìm nén:
"Nếu em còn chạm nữa... thì sẽ có chuyện đấy. Buông quần tôi ra."
Khương Noãn Noãn như bừng tỉnh, cúi đầu, cuối cùng nhận ra mình vừa làm chuyện "động trời".
Cô rụt tay lại, khô miệng tìm nước uống, tiện tay cầm ly trên bàn tu một hơi gần hết.
Không nhìn anh, cô nói nhỏ:
"Anh... đi thay quần đi."
Trạch Hằng nhìn cô uống nốt phần rượu của mình mà không nói gì, đứng dậy vào phòng ngủ.
Trên bàn, điện thoại của cô rung mấy lần.
Cô mở ra xem, khuôn mặt đang đỏ bừng vì rượu bỗng tái lại --
Là tin nhắn từ trưởng bộ phận.
"Hợp đồng ký gửi cho bà Thẩm bị trả lại rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=433]

Mai cô đến công ty sớm một chút."
Khương Noãn Noãn gõ lại "Đã nhận được", rồi đặt điện thoại xuống, thở dài.
Cô mở hết chỗ rượu còn lại, pha và uống cạn.
Trạch Hằng thay quần xong, tâm trạng vẫn còn dao động, phải mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh.
Ra ngoài thấy cô vẫn uống, anh liền lấy ly khỏi tay cô:
"Uống nữa là say thật đấy."
Cô ngồi trượt xuống sàn, ngẩng đầu nhìn anh, mắt mờ hơi nước, giọng lạc đi:
"Tôi vừa quyết định nghỉ việc để đổi môi trường rồi... Cho tôi uống thêm một ngụm nữa đi."
Anh sững lại một chút, rồi ngồi xuống cạnh cô, khoanh chân, đưa lại ly rượu:
"Đó là chuyện tốt."
Cô cười rạng rỡ, ngửa đầu uống cạn.

Kết quả là, cô say khướt.
Trạch Hằng dọn dẹp bàn xong, bế cô lên.
"Nhà em mật mã cửa là gì? Tôi đưa em về."
Cô ôm cổ anh, hơi thở phả lên cổ, líu ríu đọc dãy số.
Anh nhập thử -- sai.
Lại hỏi, cô đọc lại -- vẫn sai.
Thử đến bốn, năm lần đều không đúng.
Khương Noãn Noãn cau mày, dụi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm:
"Phiền quá..."
Anh cúi đầu, giọng thấp khẽ cười:
"Vậy thì ở tạm nhà tôi thôi."
Anh bế cô lên giường, nhưng Khương Noãn Noãn bỗng mở mắt, nắm lấy tay anh, lầu bầu:
"Không đánh răng rửa mặt thì ngủ sao được?"
Tầm nhìn của cô mơ hồ, vùng vẫy muốn ngồi dậy, váy ngủ trượt lên cao.
Trạch Hằng bất đắc dĩ phải bế cô vào phòng tắm, giữ cô giữa người mình và bồn rửa, rồi lấy bộ đồ vệ sinh mới ra cho cô.
Cô nhắm mắt mà vẫn cắm cúi đánh răng, rồi đưa tay quơ loạn, anh liền đặt khăn mặt vào tay cô.
Khi cô đưa tay lau mặt, anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, khẽ đỡ eo cô:
"Xong rồi, đi ngủ thôi."
Cô lăn vào chăn, thở ra một hơi dài, trong không khí thoang thoảng mùi gỗ trầm dịu nhẹ khiến cô nhanh chóng bình tâm.
Bên giường chỉ để lại ngọn đèn ngủ nhỏ, Trạch Hằng ngồi cạnh nhìn cô một lúc, rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong cơn say, ký ức rối loạn ùa về trong đầu Khương Noãn Noãn như một thước phim tua nhanh -- vừa xa lạ, vừa thân quen.
Cô mơ thấy kiếp trước của hai người.
Họ cùng đi chùa cầu phúc, uống rượu dưới tuyết, hẹn hò bên biển, thân mật ngọt ngào...
Họ yêu nhau sâu đậm, nhưng anh chết trẻ, chết trong năm anh yêu cô nhất.
Ngực cô đau nhói.
Giấc mơ chuyển cảnh -- lần này người chết là cô.
Người đàn ông dáng cao gầy, khí chất lạnh nhạt, trên cổ tay đeo chuỗi Phật châu, ngày ngày đến viếng mộ cô, mang theo những món trang sức và đồ ăn cô từng thích, miệng luôn lặp lại một câu:
"Anh yêu em."
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Khi tuổi xuân phai tàn, mái tóc anh bạc trắng, anh vẫn cô độc bên mộ cô -- chết một mình trước bia mộ.
Khương Noãn Noãn đau đến không thở nổi, bật khóc nức nở.
Giấc mơ vỡ tan, hình ảnh người đàn ông tan biến theo.
Đang trong cơn tuyệt vọng, cô được ai đó ôm lấy, đầu va nhẹ vào ngực anh.
Cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của Trạch Hằng, đẹp đến nỗi cô không biết nên mừng hay nên khóc.
Cô gục đầu vào vai anh, ôm chặt, khóc nghẹn.
Áo anh ướt đẫm, nóng hổi vì nước mắt cô.
Anh khẽ vỗ lưng, giọng dịu dàng:
"Sao thế?"
"Em... mơ thấy anh chết rồi."
Giọng cô run run, trong men rượu mơ màng, chính cô cũng không hiểu vì sao lại đau đớn đến thế.
Anh bế cô lên đặt ngồi trong lòng, trái tim dậy sóng, nhưng vẫn cố kìm lại, chỉ ôm chặt hơn, nhẹ giọng nói:
"Anh còn sống, em cảm nhận được không?"
Lồng ngực anh ấm áp, nhịp tim rõ ràng, hơi thở phả bên tai -- tất cả đều chứng minh đó chỉ là mộng.
Cô dần bình tĩnh lại, nhận ra mình chỉ vừa gặp ác mộng.
Ngón tay đang bấu chặt ngực anh dần thả lỏng, cơ thể mềm nhũn định ngả xuống giường.
Khi vòng tay trống rỗng, Trạch Hằng thấy tim mình cũng trống theo.
Luồng khí lạnh ùa vào lồng ngực, anh liền nắm lấy cổ tay cô, kéo trở lại.
Thân thể mềm mại lại ngã vào lòng anh, Khương Noãn Noãn chống tay lên vai anh, quỳ gối trên giường, đuôi mắt vẫn còn đỏ.
Anh khàn giọng, hơi thở rối loạn:
"Em cứ như vậy, anh sắp không chịu nổi rồi."
Khuôn mặt anh tiến lại gần, tay anh đặt ra sau gáy cô, giọng nói thấp, khẩn thiết:
"Anh chưa bao giờ muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em, nhưng bây giờ... anh sắp không kiềm chế được nữa rồi. Noãn Noãn, giúp anh đi."

Bình Luận

0 Thảo luận