Vệt kem bị Khương Noãn Noãn cọ lên mặt lan ra thành một mảng lớn, cô lại nghiêng người, cọ qua cọ lại với Phi Cẩm Triệu, môi mềm còn vương vị chocolate ngọt ngào khẽ lướt qua khóe môi anh. Hai người đồng thời khựng lại một chút.
Nghĩ đến trong nhà vệ sinh còn có một người, Khương Noãn Noãn không dám buông thả. Dù cô rất thích bầu không khí này, cũng rất muốn hôn thử đôi môi ngọt ấy.
Phi Cẩm Triệu thì tỉnh táo hơn cô nhiều, anh khẽ đẩy eo cô, giọng trầm khàn:
"Không chơi nữa, ngồi xuống lau mặt đi, ăn bánh thôi."
"Ồ... được."
Khương Noãn Noãn rút khăn giấy lau mặt, mấy chỗ sát chân tóc dính kem mà cô không hay biết. Phi Cẩm Triệu rút khăn giúp cô lau sạch, "Lát nữa nhớ đi rửa mặt."
Cô gật đầu, cũng đưa tay lau sạch mặt anh, mỉm cười:
"Ăn bánh thôi."
Chiếc bánh sáu tấc nhanh chóng bị hai người ăn hết. Khương Noãn Noãn ăn ít, phần lớn vào bụng Phi Cẩm Triệu. (6 tấc = bánh size 20cm á)
Anh còn tỉ mỉ thu dọn rác bỏ vào túi, để bên cửa, chuẩn bị khi về tiện thể mang đi vứt.
Khương Noãn Noãn vẫn nhìn theo từng động tác của anh, hỏi:
"Anh đã nghĩ xong sẽ làm gì chưa?"
Dù đã chọn tốt nghiệp sớm, nhất định cũng có việc cần làm.
Phi Cẩm Triệu trầm ngâm giây lát rồi nhìn cô:
"Có rồi, sắp tới sẽ rất bận."
Sau khi hiến tủy, anh sẽ trở lại cái gia tộc ấy, tiếp nhận một công ty trò chơi sắp phá sản mà nhà họ ném cho anh. Với họ đó là miếng thịt thối bỏ đi, nhưng với anh lại là khởi đầu để dựng nghiệp.
Một công ty đầy vấn đề, chắc chắn sẽ lắm phiền toái, anh sẽ rất bận.
Thấy anh lặng im, Khương Noãn Noãn mỉm cười:
"Vậy anh phải cố gắng nhé."
Phi Cẩm Triệu nhanh chóng thu liễm cảm xúc, ngón tay khẽ gạt đi vệt kem nơi khóe môi cô:
"Còn kem."
Anh buông tay xuống, định vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhưng nhà vệ sinh ở phòng khách lại đang nhốt Cố Thời Châu.
Khương Noãn Noãn vội vàng ôm chặt cánh tay anh:
"Trong đó bồn cầu tắc rồi, anh không vào được."
Phi Cẩm Triệu nhìn cô một cái, bình tĩnh:
"Tắc à? Gọi thợ chưa? Anh có thể xem giúp."
"Đừng mà!" Cô đỏ bừng mặt, mắt đảo loạn, vội tìm lý do, "Anh cũng biết trong đó mở cửa sổ thông gió, nên... anh hiểu rồi chứ?"
Chuyện gì đó tắc bồn cầu, cô không nói rõ, nhưng nhìn dáng vẻ thì dễ đoán.
Phi Cẩm Triệu biết cô ngượng ngùng, khẽ cong môi:
"Được thôi, vậy còn nhà vệ sinh nào khác mượn được không?"
Khương Noãn Noãn vội kéo anh đi hướng khác:
"Trong phòng khách có cái nữa, anh vào đó đi."
Đưa anh vào xong, cô lập tức quay lại, gõ cửa nhà vệ sinh phòng khách, hạ giọng:
"Anh mau ra ngoài đi, nhanh lên."
Không thấy động tĩnh, cô mở cửa ló đầu vào, chưa kịp nhìn rõ đã bị bàn tay đàn ông chụp lấy mặt, xoa mạnh.
"Anh phải trốn như thằng ăn trộm, còn em thì dính lấy với tên đó?"
Khương Noãn Noãn khó chịu gỡ mặt ra, ngẩng đầu:
"Nói bậy gì đấy, bọn em chỉ ăn bánh thôi."
Cửa đâu phải trong suốt, ngoài nghe giọng, hắn làm gì có mắt nhìn xuyên tường để biết chuyện gì.
Cố Thời Châu cúi sát xuống, ngửi thấy mùi kem ngọt trên mặt cô, chau mày:
"Quan hệ gì? Tốt đến mức nửa đêm tới nhà cùng ăn bánh? Còn khen đẹp trai? Còn giấu tôi trong nhà vệ sinh?"
Câu cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi.
Quá nhiều câu hỏi, Khương Noãn Noãn chẳng kịp trả lời, chỉ đành nhét hắn lại trong đó, đóng sầm cửa.
Lóc cóc chạy tới cửa phòng khách, đúng lúc Phi Cẩm Triệu vừa ra. Cùng lúc, Cố Thời Châu cũng bước khỏi nhà vệ sinh, ngang nhiên đi thẳng về phía phòng ngủ chính, còn quay đầu liếc cô một cái.
Chưa kịp nghĩ, Khương Noãn Noãn đã đẩy mạnh Phi Cẩm Triệu vào lại phòng, vòng tay ôm ngang eo anh, cả người đập vào ngực anh.
Chiếc áo khoác đen rộng phồng bị cô ép bẹp dúm, Phi Cẩm Triệu không phòng bị, lùi lại hai bước, khi hoàn hồn thì đã ôm trọn cô vào lòng.
"Sao thế?"
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đêm len vào khe cửa.
Khương Noãn Noãn vùi mặt vào ngực anh, tim đập thình thịch, nũng nịu thì thầm:
"Chỉ là muốn ôm anh thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=245]
Cảm ơn bánh kem bất ngờ nhé, ngon lắm."
Phi Cẩm Triệu cúi nhẹ đầu, cười khẽ:
"Được, vậy ôm một lát."
Anh cũng nhớ cô.
Anh nhìn quanh căn hộ nhỏ xinh ấm áp này. So với căn phòng cũ ở ngõ thập lý, nơi này tốt hơn gấp trăm lần.
Cô đã chăm sóc bản thân rất tốt.
Vài phút sau, anh hạ đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc cô, vừa quý trọng vừa thoáng chốc.
Anh không thể ở lại nữa.
"Anh về thôi, mai còn chút việc ở trường."
"Vậy... được." Khương Noãn Noãn lưu luyến rời khỏi vòng tay anh, ngẩng lên:
"Lần sau em đến nhà anh chơi nhé."
Nhìn vào mắt cô, thấy rõ ý không nỡ, anh mỉm cười:
"Được."
Cô vui mừng, đi trước mở cửa. Thấy phòng khách yên tĩnh, không một bóng người, thân thể căng cứng mới dần thả lỏng, mở cửa tiễn anh ra.
"Đợi đã."
Cô chạy lại, lấy chiếc khăn quàng cổ của mình, quấn lên cổ anh. Màu be quấn mấy vòng, mềm mại phủ kín:
"Trời lạnh, anh về nhớ giữ ấm."
Mùi đào ngọt của cô phảng phất nơi đầu mũi, Phi Cẩm Triệu không kìm được, lại kéo cô ôm chặt một lần nữa:
"Anh đi đây."
"Ừm."
Cô vẫy tay:
"Về nghỉ sớm nha."
Anh xách túi rác, bóng dáng biến mất nơi góc rẽ.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 20 triệu, độ hảo cảm của Phi Cẩm Triệu: 70%.]
Cửa khép lại, Khương Noãn Noãn cũng dựa mềm người vào cánh cửa.
Trái tim vốn hoảng loạn rốt cuộc mới dần bình ổn.
"Cố Thời Châu, anh ở đâu?"
Cô tìm quanh phòng khách một lượt, rồi vào phòng ngủ.
Quả nhiên, hắn đang đứng ngoài ban công nhỏ, châm thuốc.
Tầng lầu không cao, hắn cúi xuống vừa hay thấy Phi Cẩm Triệu đạp xe điện rời đi dưới ánh đèn đường.
Tên, dáng người, cả chiếc xe điện... đều quen mắt.
Hắn xoay lại, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười lạnh, khóe môi mím chặt, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
"Trước đó tôi từng gặp hắn, ở cổng một khu tập thể cũ, lúc hắn đưa em về nhà."
Trí nhớ hắn rất tốt, người và chuyện đều khớp.
Thấy cô không phủ nhận, hắn cười nhạt:
"Hóa ra lúc ấy hai người đã dính nhau rồi? Một thằng sinh viên? Quan hệ tiến triển tới đâu rồi?"
"Chưa bằng với anh." Khương Noãn Noãn bước tới, chống tay lên lan can, nhìn xa xăm:
"Cậu ấy từng được em tài trợ học phí. Gần đây bà ngoại mất, lại đúng ngày sinh nhật cậu ấy, em thấy thương thôi."
Cố Thời Châu nheo mắt, hút một hơi khói, gằn giọng:
"Thế thì em bắt tôi trốn làm gì?"
Rõ ràng hắn không tin. Thái độ thân mật, giọng điệu nũng nịu kia, nào giống một ân nhân với học trò.
Khương Noãn Noãn chớp mắt, nghiêng đầu:
"Không muốn để cậu ấy phát hiện. Cậu ấy vẫn còn là sinh viên ưu tú, quá sạch sẽ. Anh sẽ làm bẩn cậu ấy mất."
Ánh mắt Cố Thời Châu trầm xuống, kẹp lấy sau đầu cô, nghiến môi hôn mạnh.
Thắt lưng cô bị ép vào lan can, mấy lần ho sặc.
Bên tai, giọng hắn ẩn nhẫn cơn giận:
"Tôi bẩn? Em đúng là cái gì cũng dám nói."
Cô thở hổn hển dựa vào ngực hắn, cắn mạnh vào xương quai xanh để trả đũa.
Đáp lại là tiếng rên đau nghèn nghẹn.
"Cô nhóc điên này..." Hắn nghiến răng:
"Em đã quyến rũ bao nhiêu tên đàn ông rồi?"
Khương Noãn Noãn ngẩng lên, chạm vào cằm hắn:
"Hỏi làm gì. Em chỉ quyến rũ anh với anh trai anh thôi, còn mấy người khác chẳng đáng kể."
"Nhưng anh là người đặc biệt nhất. Chỉ có anh biết bộ mặt thật của em, cũng chỉ có anh được thấy gương mặt này."
Khi một người đàn ông trở thành "đặc biệt nhất", hắn thường sẽ tự đặt bản thân vào vị trí đó, chịu đựng cả những điều không chịu nổi. Và một khi tiến thêm một bước... hắn sẽ xem như mình đã thắng.
Cố Thời Châu biết Khương Noãn Noãn còn mập mờ với người khác, hắn biết nhiều bí mật của cô. Nhưng thì sao?
Liệu hắn có công khai những bí mật đó, hay sẽ kết thúc trò chơi này không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận