Khương Noãn Noãn tiến lại gần anh, mặt nước dâng đến tận cổ khiến cô liên tục có ảo giác như sắp ngạt thở. Đôi môi cô khẽ hé, thân thể dán vào lồng ngực anh, trán chạm trán.
Hơi thở của hai người đều gấp gáp.
"Cảm giác thế nào?"
Mùa hè nhưng nước vẫn lạnh buốt. Trong bầu không khí mờ ám bao trùm, nhiệt độ xung quanh lại nóng bỏng khác thường, ngột ngạt như thiếu dưỡng khí.
Chóp mũi Trạch Lâm ẩm ướt, giọt nước chảy xuống từ tóc mai, không rõ có lẫn mồ hôi vì nôn nóng hay không.
Khương Noãn Noãn sợ anb thiếu một chân nên đứng trong nước sẽ khó khăn, hai tay vẫn ôm chặt lấy eo anh, ngẩng mặt chờ hắn trả lời.
"Em quá to gan." Anh thở hắt ra, giọng nói khàn khàn mang theo hơi nóng, trong mắt lóe lên lửa: "Anh hiện tại thế nào em còn cảm nhận không được sao?"
Cơ thể trần trụi không chút ngăn cách, chỉ cần chạm vào cô liền như mồi lửa bén dây cháy chậm, sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Khương Noãn Noãn khẽ cười: "Vậy anh thích không?"
Trạch Lâm đưa tay lên, trong khoảnh khắc hôn cô liền ôm chặt, kéo cả người chìm xuống làn nước đen đặc.
Hồ nước đêm tối chẳng khác gì hang dã thú, sâu thẳm, tối tăm, không chút ánh sáng. Cảm giác trên da bị phóng đại đến cực điểm.
Cảm giác ngạt thở trong nước, bọt khí dâng lên từ đôi môi, đôi chân quấn quýt siết chặt lấy nhau, liên tục kích thích thần kinh cả hai.
Khi gần như sắp không chịu nổi nữa, trên mặt nước mơ hồ vang lên tiếng chuông điện thoại, hai người cùng trồi lên, Khương Noãn Noãn nằm trên vai Trạch Lâm thở dốc, mờ mịt nhìn về phía bến gỗ: "Là điện thoại của em."
Cô muốn bơi lên bờ để nghe máy, Trạch Lâm giữ chặt eo cô, nghiến răng, giọng run run, như sắp phát điên: "Em nghiêm túc đấy à? Giờ mà còn lên?"
Anh chưa từng có lúc nào chán ghét đám người kia như bây giờ. Giờ này còn gọi điện, ngoài tra hỏi thì còn có thể vì lý do gì khác?
Khương Noãn Noãn cũng hiểu rõ: "Chỉ lấy nghe một chút thôi."
Cô bơi đến bờ, lấy điện thoại từ trong túi áo rồi bắt máy.
Cố Đình Yến: "Ngủ chưa?"
"Chưa."
"Phải ngủ một mình." Bên kia giọng trầm thấp ngừng một lát: "Em biết chừng mực, đừng đi quá giới hạn. Nếu Trạch Lâm nổi giận, anh sẽ đón em về."
Đứng cạnh đó, Trạch Lâm nghe rõ từng chữ. Khương Noãn Noãn khẽ ho nhẹ: "Em biết rồi, sẽ không làm gì quá đáng đâu."
"Ngủ sớm một chút."
"Ừ, anh cũng vậy."
Khương Noãn Noãn cất điện thoại lại. Chỉ nghe cô dịu dàng nói chuyện thôi mà Trạch Lâm đã thấy bực bội: "Em nghe lời hắn à?"
Cô quay lại, hai tay vòng sau cổ anh, buông một tay xuống chạm vào mặt anh, ngẩng lên cắn nhẹ hầu kết của anh. Giọng nói khàn khàn mang theo lửa nóng, khiến anh bật ra một tiếng rên trầm, trở nên khó chịu.
"Không hẳn, em luôn chọn lọc để nghe thôi. Lúc này chắc chắn là không nghe rồi."
Cô khẽ nói, tiếp tục hôn xuống, bàn tay trượt xuống dưới.
"Em..."
Trạch Lâm không ngờ cô làm vậy, đầu ngửa ra nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt mê ly, vành tai đỏ bừng.
Mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Ngực anh phập phồng kịch liệt. Khương Noãn Noãn ngẩng lên, nhìn đôi môi anh mím chặt, gân xanh trên cổ nổi rõ. Người đàn ông bất chợt cúi đầu, cằm tựa lên trán cô, thở dốc một hơi thật nặng.
Hơi nóng phả lên má, tựa như nhiệt độ bàn tay bỗng bùng cháy, thiêu tận đáy tim.
Mây tan, ánh trăng sáng rực, soi rõ gương mặt đỏ ửng của Trạch Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=405]
Dáng vẻ động tình ấy đẹp đến lạ thường.
Khương Noãn Noãn ngẩng lên hôn lên môi anh một cái: "Cái hồ này đều có chứng cứ chúng ta quá lố rồi."
Trong cơn tình cảm cuộn trào, Trạch Lâm nắm lấy cổ cô, ngón cái giữ dưới cằm bắt cô ngẩng mặt, hôn chặt.
Quấy rầy đủ lâu, hai người mới lên bờ mặc lại quần áo. Trạch Lâm gọi một cú điện thoại, cho người hầu trong nhà đi hết, rồi nắm tay cô dẫm trên thảm cỏ, vòng qua hoa viên trở về phòng.
Sau khi tách nhau ra tắm rửa, Trạch Lâm hoàn toàn không có ý định để Khương Noãn Noãn ngủ một mình, quấn lấy cô lên giường. Sau lần thân mật đầu tiên, anh gần như dính chặt vào cô trong chăn, tâm trạng lâu lắm vẫn chưa bình ổn lại.
Chiếc chân tàn khuyết áp sát bên chân cô, anh hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Ôm nhau một lúc, Khương Noãn Noãn đã buồn ngủ, nhưng câu nói bất ngờ của Trạch Lâm khiến cô bừng tỉnh.
"Ngày mai anh đi trộm sổ hộ khẩu của em thì sao?"
"Hả?"
"Chứng minh thư và giấy tờ của em đều ở Bích Thủy Loan đúng không?" Trạch Lâm nói: "Anh đi lấy về, chúng ta đi đăng ký kết hôn."
Khương Noãn Noãn cố nhịn cười: "Để sau hẵng tính được không? Chúng ta chẳng phải còn hẹn hò sao?"
"Ừ."
...
Trạch Lâm dậy sớm hơn cô, xuống lầu.
Khương Noãn Noãn chống tay lên bồn rửa, ho dữ dội một trận, sắc mặt không đổi xả sạch máu trong bồn sứ.
Hệ thống 66 nhắc: [Tôi đã cố hết sức giúp cô áp chế rồi. Nếu không, tối qua cô ngâm nước như vậy đã ngã bệnh từ sớm.]
"Tôi tự biết."
Khương Noãn Noãn lau miệng, thoa chút son rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Đi ngang qua phòng Trạch Hằng, cô khựng lại một chút, cuối cùng đặt tay lên nắm cửa, ấn xuống.
Cửa không khóa, cô dễ dàng đi vào.
Bên trong mọi thứ vẫn còn nguyên, hương thuốc nhè nhẹ phả vào mũi. Khương Noãn Noãn đi đến cạnh giường, chú ý đến khung ảnh trên bàn thấp -- một tấm ảnh gia đình màu chụp ba người.
Có lẽ là bức cuối cùng Trạch Hằng chụp khi còn sống.
Bà cụ Trạch ngồi ở phía trước, Trạch Lâm và Trạch Hằng mỗi người đứng một bên.
Cô vô thức ngồi xổm xuống, nhìn bàn tay Trạch Hằng đặt trên vai bà nội, nơi ngón áp út bên trái lấp lánh một chiếc nhẫn.
Người đàn ông đeo nhẫn ở ngón áp út tay trái -- ý nghĩa là đã kết hôn.
Khương Noãn Noãn khẽ mím môi, ngắm gương mặt ôn nhuận của anh, tựa như cách cả một thế giới.
"Em sẽ không đến nghĩa trang gặp anh đâu." Cô bất chợt nói khẽ.
"Đợi thêm chút đi. Rất nhanh thôi, anh sẽ có một cuộc đời mới, không còn bệnh tật, sống thật tốt."
Nói xong, Khương Noãn Noãn thu lại cảm xúc, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng khép lại. Khung ảnh trên bàn thấp bỗng nghiêng đổ, mặt kính nứt ra một đường.
...
Sau đêm qua tình cảm thăng hoa, hôm nay Trạch Lâm đối xử với ai cũng hòa nhã. Anh mặc đồ mới, chải chuốt lại mái tóc ngắn, chờ mong buổi hẹn hò mà Khương Noãn Noãn đã nhắc.
"Chúng ta đi đâu?"
"Viện dưỡng lão."
Trạch Lâm sững mặt, cứ ngỡ tai mình nghe nhầm: "Đi đâu cơ?"
Khương Noãn Noãn lấy điện thoại ra: "Em đã tra rồi, ở Lăng Cảng có một viện dưỡng lão được anh quyên tiền xây. Có lẽ anh chẳng để tâm, nhưng em muốn đi xem thử, số tiền anh quyên có được sử dụng đúng không, xem mọi người có thật sự nhận được lợi ích không."
"Chuyện như thế đã có người quản, sao lại xảy ra vấn đề được."
"Anh tưởng chúng ta là hẹn hò." Trạch Lâm cau mày, giọng nghiêm hơn, nhấn mạnh: "Chẳng phải nên là bữa tối dưới ánh nến, xem pháo hoa, công viên trò chơi, khách sạn, mấy thứ như vậy sao?"
Đi làm việc thiện thế này, liên quan gì đến hẹn hò chứ.
Khương Noãn Noãn ghé sát, hôn lên môi anh: "Đi nhé?"
"..."
"...Ừ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận