Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 205: Không cần để ý

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:24:07
Anh vỗ nhẹ eo cô:
"Uống đi."
Một bát nước gừng đường nâu nóng hổi, Khương Noãn Noãn bưng lấy, uống được nửa thì đẩy lại.
"Không muốn nữa."
"Vậy em ngủ đi." Anh lấy bát đặt lên tủ đầu giường, kéo chăn lên cho cô.
Khương Noãn Noãn điều chỉnh tư thế, chui vào trong chăn, gương mặt áp lên bụng anh mà ngủ.
Eo cô bị hai cánh tay quấn chặt, gương mặt áp sát bụng, Cố Đình Yến có chút không quen tư thế ngủ này. Anh cúi đầu nhìn cô, lúc này đã yên tĩnh lại, giống như một bông hồng nhỏ ủ rũ, cụp hết gai, cuộn mình trong vòng tay anh.
Cuối cùng, anh chỉ đưa tay vuốt gương mặt cô, rồi cầm lấy cặp máy tính bên giường.
Trong căn phòng tối om, người đàn ông đeo kính, khuôn mặt lạnh lùng chìm trong ánh sáng xanh u u của màn hình, tròng kính phản chiếu đường K-line của thị trường chứng khoán trong ngày.
Mặt trời dần lặn.
Trong phòng ngủ chỉ có tiếng gõ bàn phím thỉnh thoảng vang lên. Khương Noãn Noãn trong chăn cựa quậy, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít mạnh, rồi đầu cô bị ấn xuống.
"Cọ linh tinh gì thế." Giọng khàn, vừa nhẫn nhịn vừa trách móc.
Hàng mi cô run rẩy, mở mắt, cảm thấy má mình bị cấn, mới sực nhớ ra mặt đang tựa vào chỗ nào.
Cô bình tĩnh dời mặt đi, lại thấy vai mình nặng trĩu, xoay đầu thì phát hiện cả lưng mình đang bị biến thành bàn đặt laptop.
"Anh đang làm việc à." Khương Noãn Noãn nhích lên một chút, cằm tì vào bụng anh, giọng yếu ớt.
"Ừ." Cố Đình Yến đưa tay xoa đầu cô, ngón tay xen vào mái tóc, gạt những sợi lòa xòa trên mặt cô.
"Buổi tối ăn gì?" Anh lại hỏi.
"Đặt đồ ở nhà hàng Nam Xuân đi."
Cô nhanh chóng chui khỏi người anh, lăn sang một bên tìm điện thoại:
"Em đặt món."
Cách đó hai tiếng, Phi Cẩm Triệu mới nhắn lại WeChat. [Đặt bánh kem còn sớm, anh nghĩ chờ thêm vài ngày cũng không muộn.]
Khương Noãn Noãn trả lời "Được", rồi dứt khoát đặt đơn ở Nam Xuân, xoay người xuống giường rửa mặt.
Hai người ngồi ăn đồ ngoài ở bàn ăn. Cố Đình Yến vẫn ngồi ở sofa bận rộn cho tới nửa đêm, rồi mới trở về phòng ngủ, ôm cô ngủ.
...
Một tuần sau.
Dụng cụ văn phòng của studio dần dần cũng được sắm đầy đủ. Khương Noãn Noãn gọi điện cho Lộ Cẩm, bảo cô ấy bàn giao công việc bên kia, rồi qua đây.
Bên Hồng Dương, thiết kế trang phục cũng đang tiến hành, dự kiến cuối tháng mới có thể nhận được lễ phục đặt riêng cho Hàng Phán Hạ.
Tin tức giải trí hôm ấy lại bùng nổ: [Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Cố thị, Cố Đình Yến, đích thân ra sân bay đón Phi Hân, hai người bị nghi đang hẹn hò, tin vui gần kề.]
Ngày Khương Noãn Noãn xem được tin tức này, Phó Thi Lưu gửi cho cô một tin nhắn nặc danh.
[Thấy tin rồi chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=205]

Trong lòng Cố Đình Yến, mày tính là cái thá gì, loại đàn bà rẻ rúng trong bùn nhơ vĩnh viễn không thể bước lên được mặt bàn.]
Phó Thi Lưu đã bám theo Cố Thời Châu, nhưng vẫn không quên quay lại giẫm cô một cái.
Khương Noãn Noãn xem xong tin nhắn, lại quay ra nhìn trang tin.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề, chín chắn, trầm ổn, bên cạnh là Phi Hân tóc xoăn dài, cũng sắc sảo, năng động.
Cả hai mặc vest đen cùng tông, lần lượt bước ra khỏi sân bay, lên chiếc Maybach.
Lướt xong loạt ảnh đó, điều duy nhất cô nghĩ tới là hai chữ: Rất hợp.
Cô cất điện thoại, lấy trong túi áo ra viên kẹo bạc hà, bóc bỏ vào miệng, không có biểu cảm gì, bước vào khu nội trú.
Trạch Lâm đứng đợi ở hành lang bệnh viện đã một lúc. Thấy cô tới, anh vứt cây kẹo mút trong miệng vào thùng rác.
Khương Noãn Noãn hỏi:
"Cô ấy vẫn không chịu tiếp cận anh sao?"
Trạch Lâm dựa vào tường, hơi bực bội:
"Ừ."
"Bác sĩ nói sao?"
"Có thể bị tổn thương trí nhớ vĩnh viễn, không chắc sẽ hồi phục." Anh liếc nhìn cô, giọng vô thức gắt gỏng:
"Cô ấy nhất định muốn sống với gã ngư dân đó cả đời, cho dù hắn không kiếm nổi một xu."
Khương Noãn Noãn nhướn mày:
"Anh thể hiện dữ vậy, cô ấy không nói thế mới lạ."
Trạch Lâm nghiến răng:
"Cô tới để giúp tôi giải quyết vấn đề sao?"
"Vậy anh chờ đi, tôi cũng vào khuyên thử xem."
Khương Noãn Noãn đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, Phó Dĩnh đang xem video. Cô đi đến liếc nhìn, thì ra là video mổ cá...
Phó Dĩnh ngẩng đầu thấy cô, nhíu mày:
"Tôi gặp cô rồi, người phụ nữ bên cạnh tên điên đó."
Khương Noãn Noãn ngồi xuống ghế:
"Ừ, tôi là bạn của Trạch Lâm."
"Ngày hôm đó cảm ơn cô." Cô ấy tạm dừng video, giọng vẫn bình thản:
"Nếu không nhờ cô, tôi thật sự sợ anh ta làm hại bạn trai tôi."
Khương Noãn Noãn rót cho cô một cốc nước ấm:
"Trạch Lâm chưa nói sao? Trước khi mất trí nhớ, hai người vốn là người yêu. Anh ấy còn vì cứu cô mà gãy mất một chân."
Phó Dĩnh cầm cốc, gật gật đầu, thần sắc bình thản:
"Họ cũng đã nói, nhưng tôi quên sạch rồi. Tôi chỉ biết những ngày khó khăn nhất, Diệp Hàng luôn bên cạnh. Hai năm nay đều là anh ấy ở bên tôi, chúng tôi đã có tình cảm rồi."
Với cô, cho dù người ngoài kể lại quá khứ cảm động thế nào giữa mình và Trạch Lâm, cô cũng chỉ là một kẻ ngoài cuộc không ký ức. Trong thế giới của cô, chỉ có Diệp Hàng - gã bán cá.
Khương Noãn Noãn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhạt giọng:
"Nhưng cô nên biết, Diệp Hàng cố ý. Nếu lúc đó hắn kịp thời đưa cô vào viện, đã không đến mức này. Cô không phải người phụ nữ nhỏ bé trong quầy cá nghèo khó, cô là con gái nhà họ Phó, cũng là bảo bối được Trạch Lâm nâng niu."
Phó Dĩnh siết chặt ly, ánh mắt rối ren xen lẫn đau đớn:
"Anh ấy có lừa tôi, nhưng thật sự yêu tôi. Tôi cũng yêu anh ấy. Trong bụng tôi còn có đứa con mà chúng tôi đã cố gắng lâu mới có được."
Đúng thật. Không chỉ là não yêu đương, mà còn hơi ngu nữa.
Khương Noãn Noãn suýt bật cười:
"Nếu hai người cứ trốn về đây mà không bị phát hiện, sau này sinh con, hộ khẩu nhập ở đâu? Cô thật sự nghĩ hắn tốt cho cô sao? Không phải cố tình lấy đứa bé làm mồi nhử để trói cô lại à?"
Trong mắt Khương Noãn Noãn, Diệp Hàng là kẻ rất tính toán. Hắn biết rõ Phó Dĩnh có thể xuất thân cao quý, vậy mà vẫn cố giữ cô bên cạnh, không chỉ vì nhan sắc, mà còn để phòng khi sau này cô bị gia đình đón về, nên đã tính đường khiến cô mang thai, dùng con để cột chặt cô.
Nếu Phó Dĩnh cứ nhất mực dùng tình yêu để bảo vệ Diệp Hàng, thì hắn đúng là có thể từ một gã bán cá mà ngoi lên trời cao.
Nhưng mặc cho Khương Noãn Noãn phân tích, Phó Dĩnh vẫn ngoan cố vì tình yêu mà kiên định:
"Diệp Hàng đã nói rồi, sau khi sinh con chúng tôi sẽ kết hôn. Cô đừng vì tên điên kia mà đoán bừa. Tôi tin người đàn ông đã ở bên cạnh mình."
Khương Noãn Noãn cũng không khuyên nữa:
"Được thôi, vậy thêm tôi vào WeChat, hôm khác tôi lại đến."
Thấy cô không có ác ý, Phó Dĩnh liền đồng ý.
"Tôi hy vọng cô có thể nói lại với tên điên đó và cả nhà tôi, rằng Diệp Hàng sẽ ở bên tôi đến khi sinh con."
Khương Noãn Noãn ra tới cửa, liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như dao của Trạch Lâm.
"Cảnh sát này mới là người có quyền quyết định." Cô nói.
Cô đóng cửa lại. Trạch Lâm bật cười lạnh:
"Cô ấy trước kia đâu có ngu thế này."
"Xa rời vòng tròn Lăng Cảng quá lâu, cô ấy đã bị gã bán cá đồng hóa rồi." Khương Noãn Noãn vỗ vai anh. "Anh đừng gấp, từ từ thôi. Nhà họ Phó cũng sẽ không để mặc cô ấy như thế."
Điện thoại reo, cô đi sang bên nhận.
Trong tiếng ồn ào của buổi tiệc, giọng Cố Thời Châu vang lên nhàn nhạt:
"Đến chơi không?"
Khương Noãn Noãn liếc sang Trạch Lâm đang u sầu:
"Anh có ngại tôi dẫn thêm một người không?"
...
Biệt thự xa hoa trên núi.
Bữa tiệc của nhóm Bách Lương, mỹ nữ chen chúc.
Người đàn ông uống một ngụm rượu, hỏi:
"Tại sao cậu lại muốn gọi cô ấy đến nơi thế này?"
Cố Thời Châu vắt chéo chân, chơi đùa với bật lửa:
"Chỉ là muốn gặp cô ấy thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận