Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 161: Ai cao quý hơn ai

Ngày cập nhật : 2025-09-15 14:20:24
"Cố Thời Châu, anh con mẹ nó ngay cả một nhân viên vừa mới gặp cũng không tha sao?"
Diêu Chức chỉ tay vào mũi anh ta, mắng thẳng một câu "đồ tiện nhân", rồi che mặt chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Khương Noãn Noãn nghe có người mắng đàn ông là "tiện", mà nghe xong... thật ra cũng thấy sướng tai.
Cô xoay cổ, kéo cổ áo mình trở về, nhưng ngay giây trước khi định bỏ chạy, lại bị một bàn tay nắm chặt cổ tay, kéo ngược về bàn hóa trang.
Cô ngẩng đầu, tức giận nhìn anh, phần hông tựa vào bàn bị một bàn tay anh đè xuống:
"Anh có bệnh hả?"
Cố Thời Châu chống hai tay lên bàn, giam cô trong vòng tay, cúi đầu nhìn thẳng:
"Tôi có bệnh? Còn cô thì hơn được bao nhiêu?"
Đôi tai Khương Noãn Noãn bị môi anh ta cố ý lướt qua, nghe thấy một câu làm người ta nghẹt thở:
"Cô chơi cũng dữ nhỉ, sao lại quấn lấy anh tôi? Thiếu tiền à? Thiếu đến mức phải làm tình nhân của anh ấy?"
Xong đời rồi.
Ba chữ này thoáng qua đầu cô, nhưng chỉ vài giây sau Khương Noãn Noãn lập tức trấn tĩnh. Chuyện này ở cô tuyệt đối không thể lộ, Cố Đình Yến cũng kín miệng, người duy nhất là ngoại lệ chắc chắn là Phó Thi Lưu.
Cô ngửa cổ, một tay đẩy ngực anh ra để tạo khoảng cách:
"Liên quan gì đến anh?"
"Liên quan gì đến tôi?" Cố Thời Châu bật cười tức giận, "Cô một chân giẫm hai thuyền, cô nói liên quan không?"
Khương Noãn Noãn nhìn anh, ánh mắt không hề né tránh:
"Anh hiểu lầm rồi? Tôi có từng nói là tôi với anh ở bên nhau sao?"
Ngón tay Cố Thời Châu siết chặt cổ cô, ép người lại gần. Hộp trang sức với góc cạnh sắc bén đâm vào ngực cũng mặc kệ.
"Hiểu lầm? Chúng ta không phải đã bắt đầu hẹn hò sao, còn dám đùa tôi?"
Khương Noãn Noãn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đen tối đang xoay tròn như lốc xoáy, khóe mắt nhướng lên, miệng nhả lời mỉa mai:
"Cố Thời Châu, tôi với Phó Thi Lưu rất giống nhau, đúng không? Lần đầu tiên anh thấy tôi, trong đầu nghĩ gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=161]

Hẹn hò? Hẹn rốt cuộc là với ai? Là tôi sao?"
Chưa kịp để anh đáp, bàn tay cô đã trượt từ ngực anh lên tận gương mặt sắc nhọn sau lớp trang điểm, nhịn xuống cơn xúc động muốn móc mù mắt anh, lạnh lùng cười:
"Hôm ở nhà hàng Pháp, anh đẩy tôi một cái, khiến tôi đau lưng nửa tháng. Thế mà anh ôm người khác bỏ đi, quay lưng là đi thẳng."
Biểu cảm Cố Thời Châu thoáng thay đổi, theo bản năng đưa tay chạm eo cô:
"Bị nặng vậy à?"
"Đừng có mà giả vờ thương hại." Khương Noãn Noãn gạt tay anh, tiếp tục châm chọc:
"Anh không biết đâu, trong việc từ chối người đã có chồng, anh trai anh mạnh, hơn, anh, nhiều."
"Khương Noãn Noãn!"
Cố Thời Châu quát khẽ, một tay siết eo cô, trực tiếp đặt cô ngồi lên bàn hóa trang. Ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa ánh lên sự âm u:
"Ngay cả anh ta cũng đem ra so với tôi? Phó Thi Lưu bây giờ đã độc thân, cô nghĩ cô còn tư cách ở bên cạnh anh ta sao?"
Khương Noãn Noãn khoác tay lên vai anh, cười khẽ:
"Vậy chẳng bằng bây giờ tôi theo anh?"
Sắc mặt Cố Thời Châu càng thêm u ám, giận quá hóa cười:
"Tôi thành thùng rác rồi à? Rác gì cũng nhận?"
Cô gõ nhẹ lên bờ vai rắn chắc của anh:
"Đã thế này cũng không phải, thế kia cũng không phải, vậy anh giữ tôi lại làm gì? Chúng ta cùng lắm chỉ là đi chơi chung một lần thôi."
Đúng vậy, giữ cô lại làm gì? Anh ta muốn tìm câu trả lời gì? Rõ ràng trong lòng sớm đã biết, người phụ nữ này chẳng tốt đẹp gì, vậy mà vẫn hèn hạ dính lấy để hỏi cho ra lẽ.
Cố Thời Châu buông mạnh cô ra, kéo cà vạt nơi cổ:
"Cô cũng cút đi."
Khương Noãn Noãn nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bàn, rời đi không chút luyến tiếc, y hệt một "trà xanh nữ" cao tay.
Cố Thời Châu nhìn cửa phòng trống trơn hồi lâu, rồi bật cười giận dữ.(Editor: Beo)
Bách Lương đứng trong phòng bao tầng cao nhất của Câu lạc bộ Sao Mai, gọi điện cho anh:
"Hôm nay sinh nhật cậu, triển lãm xong thì qua nhé? Tôi còn đặc biệt cho mở bể bơi trong nhà, lại mời một đám người rồi."
Cố Thời Châu lạnh giọng đáp:
"Tùy."
Bách Lương nghe ra có gì đó không ổn, tính ngày rồi hỏi:
"Cậu chia tay với Diêu Chức rồi? Con bé theo cậu cả tuần cậu mới đồng ý, đúng một tuần trôi qua, cậu chơi xong rồi đá à?"
"Tút."
Bách Lương nhìn chằm chằm vào điện thoại nửa ngày, cảm thấy chắc cũng không phải chuyện này. Những năm trước sinh nhật, anh ta đều hào hứng lắm mà.
Nghĩ đến tin tức vừa bùng ra hôm nay, anh ta vỗ đầu một cái, chắc chắn là nhớ Phó Thi Lưu rồi. Nhưng lúc này người ta chắc còn bận xử lý chuyện ly hôn, không thể đến. Thế thì...
Anh ta nghĩ ngợi một hồi, bèn gọi cho Hàng Phán Hạ, nhờ cô kéo Khương Noãn Noãn đến buổi tiệc tối.
Hàng Phán Hạ nhìn tin nhắn trên điện thoại một lúc lâu, biết tám chín phần lại có liên quan đến Cố Thời Châu.
Khi Khương Noãn Noãn đến phòng hóa trang số 69, Hàng Phán Hạ đã gần như trang điểm xong.
"Nửa tiếng trước cô nói đến rồi, sao giờ mới tới?"
"Có chút chuyện, đừng nhắc nữa."
Cô lấy trọn bộ trang sức ra, đeo lên cho Hàng Phán Hạ. Nhìn hình ảnh mới mẻ của cô ấy, Khương Noãn Noãn gật đầu hài lòng:
"Xong rồi, tối nay đảm bảo cô sẽ là tâm điểm."
Bộ trang sức này cùng dòng với bộ hình rắn lần trước, khác ở chỗ đây là kim cương hồng, các chi tiết đã được chỉnh sửa, giảm bớt sự sắc sảo mạnh mẽ.
Phối với chiếc váy đuôi cá màu trắng của Hàng Phán Hạ, không còn là vẻ dịu dàng Giang Nam, cũng chưa hẳn là nữ vương, mà là một sự trong trẻo linh động xen lẫn khí chất mạnh mẽ mà trang sức mang lại.
Khương Noãn Noãn còn rút chiếc thắt lưng bạc ở eo cô ấy ra:
"Giờ thì hoàn hảo, đi thôi."
Hàng Phán Hạ nhìn mình trong gương, hoàn toàn khác hẳn, không nhịn được khen:
"Trang sức của cô làm nổi bật được nhiều mặt của tôi, đẹp thật."
Cô quay đầu lại:
"Chờ xong triển lãm, chúng ta cùng tụ tập nhé."
Hiếm hoi Khương Noãn Noãn cũng không từ chối. Rời hậu trường, cô tìm đến chỗ ngồi của mình chờ chương trình bắt đầu.
Đèn rọi sáng sân khấu, máy quay đã sẵn sàng. Khán phòng chìm vào bóng tối, bên cạnh cô ngồi xuống một người phụ nữ thân hình nóng bỏng, vừa nức nở vừa nhắn tin.
Màn hình điện thoại sáng chói trong bóng tối, khiến cô vô thức liếc nhìn bằng khóe mắt.
Diêu Chức: "Cố Thời Châu cái thằng ngu, bà đây sắp cởi sạch dụ anh, vậy mà anh như mù quay đi nhìn một con nhân viên."
Diêu Chức: "Con tiện nhân c.h.e.c tiệt, theo anh ta cả tuần còn chưa được hôn, lần này định lên giường thì anh ta đá thẳng."
Diêu Chức: "Đồ ghê tởm, tra nam, ngu xuẩn! Nguyền rủa anh ta tuyệt tử tuyệt tôn!"
Diêu Chức: ...&₫&&&@$#
Câu sau độc hơn câu trước, Khương Noãn Noãn xem mà khoái chí. Màn hình bỗng tắt phụt, cô thấy có gì không ổn, chậm rãi ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt gấu trúc ướt nhẹp của đối phương trong bóng tối.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô nhe răng cười, nghiêm túc nói:
"Tôi đồng ý với quan điểm của cô."
Diêu Chức sụt sịt, mở miệng liền hỏi:
"Anh ta chưa làm gì cô à? Nhanh thế đã ra rồi?"
Khương Noãn Noãn: "...Có lẽ không được, nên không làm?"
Diêu Chức cười lạnh: "Tôi biết ngay mà."
Khương Noãn Noãn nổi hứng tám chuyện:
"Ý cô là sao? Cố Thời Châu trời sinh... không được?"
Diêu Chức rút khăn giấy lau mũi, nghiến răng nghiến lợi:
"Tôi đã hỏi chuyện với hơn chục cô bạn gái cũ của anh ta, cô đoán xem?"

Bình Luận

0 Thảo luận