Sau tai nạn giữ lại được một mạng, Trạch Hằng cùng người vợ trên danh nghĩa đột ngột xuất hiện kia chỉ giữ mối quan hệ kính nhau như khách. Trong tay anh có tài liệu điều tra, trên đó ghi rõ cô ta cùng con trai của ông chủ nhà họ Cố - người làm đầu tư mạo hiểm - có tình cảm. Anh ngoài việc mỗi tháng cho cô ta một khoản tiền tiêu vặt cố định thì không hề can thiệp vào đời tư, cũng chẳng cùng cô ta chung một chiếc giường.
Với anh, quan hệ giữa hai người còn xa lạ hơn cả bạn bè.
Anh nghĩ, đối với cô ta cũng như vậy. Bề ngoài thì cùng anh ứng phó với gia đình, sau lưng vẫn luôn dõi theo người đàn ông mà bản thân yêu nhưng không thể có được.
Ít nhất, cô ta còn có thể nhìn thấy, có thể chạm được, có thể nói chuyện.
Thỉnh thoảng, Trạch Hằng cũng thấy ghen tỵ. Ánh trăng nhỏ trong lòng anh mãi vẫn chưa trở lại, mà trong quãng thời gian chờ đợi, lại có một chuyện khiến anh khó chịu đựng.
Anh biết "Khương Noãn Noãn" ở nước ngoài mở một xưởng trang sức riêng, làm ăn không tệ. Nhưng đúng lúc này, Quý Yến Sâm lại mê mẩn chuyện đầu tư khắp nơi, cô đã bỏ rất nhiều tiền ra để giúp bạn trai này.
Ở việc cô mở cửa hàng trang sức, Trạch Hằng có thoáng thấy được bóng dáng cô bé năm nào ngồi vẽ tranh trên bãi cỏ cho anh xem. Vì vậy anh từng nhắc nhở cô, nhưng cô gái ấy lại kém xa cô bé hàng xóm của anh năm nào - không đủ thông minh, quá não yêu đương.
Cô là kiểu người yêu đương mù quáng, tất cả số tiền kiếm được đều có thể dâng hết cho Quý Yến Sâm, coi anh ta là trời.
Trạch Hằng thậm chí cảm thấy việc cô mở xưởng trang sức như là một sự báng bổ với nghề này. Cảm xúc ấy dâng đến cực điểm khi bạn gái của em trai anh lấy đá quý từ nhà cô rồi bị bắt cóc, cuối cùng mất mạng.
Vì chuyện này, Trạch Lâm gặp tai nạn xe ở nước ngoài, gãy mất một chân. Do tình trạng sức khỏe nên Trạch Hằng không thể xuất ngoại. Cảnh sát tra rõ thủ phạm chỉ là một nhân viên dưới trướng của "Khương Noãn Noãn".
Phó Dĩnh chết nơi biển cả, Trạch Lâm sau khi biết tin thì tinh thần rối loạn, chỉ nghĩ đến trả thù. Cuối cùng vẫn là Trạch Hằng âm thầm áp xuống, không để chuyện đó bùng nổ.
Dù sao, anh không thể để em trai thật sự động tay khiến cô vào tù. Thân thể ấy không thể đi tù, bởi nó vẫn mang theo một chút kỳ vọng cuối cùng trong tim anh.
Những lời lẽ nguy hiểm của Trạch Lâm sau đó cũng được bác sĩ chẩn đoán là chứng rối loạn hưng cảm. Sau khi về nước, cậu luôn bị giám sát, nhốt trong nhà.
Điều khiến Trạch Hằng thực sự từ bỏ việc theo dõi "Khương Noãn Noãn", thu hồi tất cả người theo dõi cô, chính là báo cáo cơ thể mà anh nhận được.
Đợt kiểm tra mới cho anh một đòn nặng nề -- cơ thể anh không thích hợp để thay tim, lúc đó bệnh đã ở mức độ nghiêm trọng cấp 3, kèm theo suy yếu ở một số cơ quan khác. Dù luôn dùng thuốc để điều dưỡng, đáng tiếc tác dụng lại cực kỳ nhỏ bé.
Thuốc có hiệu quả tốt với nhiều người, riêng với anh lại chẳng mấy tác dụng, như thể số mệnh đã sắp đặt sẵn.
Biến chứng trên người quá nhiều, đến tuổi 28, anh chỉ còn lại hai năm tuổi thọ.
Anh cảm thấy chờ đợi nữa chẳng còn ý nghĩa gì. Cô có quay lại hay không cũng chẳng liên quan.
Đến lúc đó, anh chỉ là nắm tro bụi vàng, chẳng thể quản, cũng chẳng thể che chở.
Sau này, "Khương Noãn Noãn" vì tin tức trên du thuyền đẩy người xuống biển mà lên hot search. Trạch Hằng vô tình thấy được trên TV, anh đã rất lâu không để ý đến cô.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy, đối diện ống kính toàn là thù hận và vặn vẹo.
Trạch Hằng không chút biểu cảm nghĩ: Bao năm qua, anh tận mắt nhìn cô từng chút một hủy hoại chính mình.
Anh không còn chút hoài niệm nào.
Anh từng cho cô lựa chọn, nhưng cô cố chấp tự tay vùi dập thân thể này. Điều đó khiến anh thật sự chán ghét.
Sinh nhật của bà nội đến gần.
Anh không để tâm đến kết quả xử lý tin tức kia. "Khương Noãn Noãn" không giết người, tình tiết cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ cần thái độ nhận lỗi tốt, nhiều nhất bị ngồi tù vài tháng, chịu chút khổ mà thôi.
Sinh nhật ấy, người đến rất đông. Thân thể Trạch Hằng vốn có bệnh, đến trễ một chút cũng không sao.
Trong vườn, hoa hồng nở rực rỡ. Anh chậm rãi đi qua hành lang, ánh mắt vô định lướt qua những đóa hoa rực rỡ, trong lòng lại nhớ đến bụi tường vi trên bức tường nhà bên năm nào cũng nở rất đẹp.
Trong đình vọng ra tiếng nói chuyện, anh phát hiện người vợ trên danh nghĩa đang đứng dưới mái hiên, vẻ mặt bi thương trò chuyện với người đàn ông mấy năm nay đột nhiên nổi lên như diều gặp gió.
Trạch Hằng nhớ rõ, mấy năm gần đây Cố Đình Yến làm ăn rất lớn, từng chịu ơn nhà anh, chưa từng vượt quá giới hạn, đối với vợ anh cũng luôn giữ khoảng cách.
Anh thật ra không để ý hai người có lăn lộn lên một giường hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=379]
Chỉ là anh khâm phục sự định tính của người đàn ông đó, hoặc nói, thật ra đối phương cũng không thích vợ anh đến vậy.
Dù sao, nếu đổi lại là anh -- nếu cô bé hàng xóm năm xưa trưởng thành rồi gả làm vợ người khác, anh nhất định sẽ dùng mọi cách cướp về. Tất nhiên, đó là trong trường hợp anh còn khỏe mạnh.
Nhưng đó là một giấc mơ căn bản không thể thành hiện thực.
Trạch Hằng dửng dưng dời tầm mắt, định đi đường vòng, lại bất ngờ thấy trong bụi cây có một bóng dáng quen thuộc.
Là "Khương Noãn Noãn".
Nhiều năm trôi qua, anh chỉ liếc mắt đã nhận ra ngay.
Cô không vì sai lầm mà ngồi tù, giờ lại giống kẻ trộm, lén lút nghe trộm vợ anh và Cố Đình Yến trò chuyện.
Tại sao?
Hai người vốn không hề có giao điểm, nếu có, anh chắc chắn phải biết. Hoàn toàn không hợp lý.
Vậy rốt cuộc là ai đang làm chuyện này?
Trạch Hằng không kìm được bước chân, lặng lẽ đi đến phía sau cô. Ánh trăng bạc chiếu xuống lưng anh đang hơi khom, giọng anh vang lên mang theo một chút kỳ vọng chính bản thân cũng không hiểu nổi.
"Cô đang làm gì vậy?"
Cô gái bị dọa đến run vai, vội ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt hạnh kia, quen thuộc mà trong sáng, còn đẹp hơn ánh trăng đêm nay, trực tiếp đập vào tận đáy lòng anh. Anh thoáng ngẩn ngơ, ngay sau đó là không thể tin nổi.
Cô không nhận ra anh, cũng không phát hiện sự khác thường nơi anh. Cô chỉ nắm chặt cổ tay anh, giọng mềm mại mang theo gấp gáp, thấp giọng bảo:
"Ngồi xuống đi."
Trạch Hằng ngoan ngoãn ngồi xuống, cằm khẽ chạm vào vai cô, ho nhẹ hai tiếng.
Rất nhanh, bàn tay ấy lại che lên miệng anh, trong mắt hạnh toàn là xa lạ cùng căng thẳng, cẩn thận dặn anh đừng lên tiếng.
Trái tim anh đập loạn không khống chế được. Toàn thân từng tế bào đều gào lên với anh: Người anh luôn mong nhớ, đã trở lại bằng một cách đột ngột như thế. Anh hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị, thậm chí hoảng loạn đến luống cuống.
Nếu bàn tay cô buông chậm vài giây thôi, chắc chắn sẽ cảm nhận được mạch máu dưới da anh đang theo nhịp tim gõ dồn dập, muốn phá vỡ lớp da mỏng manh kia để cô hiểu, giờ phút này anh vui sướng nhường nào.
Anh phải dùng hết sức để đè nén cảm xúc dữ dội đó, đeo lại gương mặt ôn hòa quen thuộc, cố gắng tìm hiểu rốt cuộc cô bé hàng xóm của anh đã xảy ra chuyện gì. Cô như có thay đổi, nhìn anh lại rất xa lạ.
Anh dù bệnh nhưng đã trưởng thành, song gương mặt anh vẫn giữ gìn rất tốt, lẽ ra cô không thể không nhận ra.
Anh không tự chủ tiến gần, dùng giọng điệu dịu dàng năm nào cô từng thích nghe, hỏi:
"Em đang lén nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác sao?"
Khoảng cách vừa vặn, khi cô quay đầu, mũi chạm khẽ qua sống mũi anh, rồi vội vàng lui lại, bối rối giải thích:
"Ông chủ tôi đang hẹn hò với tình nhân, tôi giúp ông ta canh gác."
Cô đến cả thân phận của anh và vợ anh cũng không phân rõ, quả nhiên là vừa mới trở lại chưa lâu, vẫn quên mất quá khứ sao? Một diễn biến thật bất ngờ.
Trạch Hằng nhịn không được bật cười khẽ:
"Em nói... là phu nhân họ Lưu và tổng tài tập đoàn Cố thị đang vụng trộm hẹn hò sao?"
Sắc mặt cô cứng ngắc, hoảng loạn mà đáng yêu, hoàn toàn trùng khớp với ký ức anh.
Cô nghĩ ra một cái cớ vụng về, sự xấu hổ trên người sắp tràn ra. Anh đột nhiên không nỡ trêu chọc nữa. Anh không phải đến để làm khó cô, chẳng qua vì quá kích động nên không biết phải nói gì, thành ra hơi quá đáng.
Trạch Hằng mặc cho cô dìu mình quay lại hành lang, kìm nén không đưa tay nắm lấy tay cô.
Mãi đến khi tiếng quản gia vang lên phía sau, cô gái bên cạnh lập tức buông tay, rồi chạy đi rất nhanh.
Trạch Hằng vẫn nhìn theo bóng lưng cô xa dần, rồi khẽ tự nói:
"Đó chính là cô con gái đang khiến nhà họ Khương mất mặt, Khương Noãn Noãn sao?"
Bên cạnh, Vương thúc đỡ anh đáp:
"Đúng vậy. Ngài sao lại gặp được cô ta? Cô gái này tâm cơ rất nặng."
Anh bật cười, phản bác:
"Không hẳn. Cô ấy đến cả tôi là ai cũng không biết. Rất thú vị."
Ai ai cũng nói "Khương Noãn Noãn" không phải cô gái tốt. Nhưng tối nay, anh tận mắt thấy được, đó thật sự là cô gái ngoan của anh.
Chỉ là cô mất đi ký ức, mà dường như lại không hẳn. Anh vẫn nhớ, cô từng nói -- hẹn gặp lại.
Đã là "hẹn gặp lại", vậy liệu có một khả năng táo bạo khác? Cô vốn đến từ một nơi nào đó, rồi lại đi về quá khứ, đứng trước mặt anh.
Nói với anh, hẹn gặp lại.
A... (ảnh thông minh đin lun tr!!!!)
Thì ra, thật sự là vậy sao? Nghĩ như thế, dường như hợp lý vô cùng.
Xem ra, bảo anh tránh xa cô gái ấy... thật sự khó làm được.
Dù là quá khứ hay tương lai, anh đều định sẵn sẽ yêu cô.
Anh còn phải tiếp tục thực hiện lời hứa với cô.
Đến chết, anh nghĩ, mình cũng sẽ ở bên cô đến giây phút cuối cùng.
----
(Tác giả: Hố về Trạch Hằng đã lấp xong.)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận