Hệ thống66: [Alipay nhận 1 tỷ, độ hải cảm Cố Thời Châu tăng 20%, tăng 6 điểm.]
Khương Noãn Noãn trong chốc lát muốn cõng balo nhảy tiếp vài lần.
Nhưng bề ngoài, cô vẫn giả vờ điềm tĩnh đứng dậy, mỉm cười hỏi anh:
"Vậy hôm nay cuộc hẹn coi như kết thúc rồi sao?"
"Còn sớm so với nửa đêm." Cố Thời Châu tháo kính bảo hộ, vớ tóc một cách tùy ý:
"Em nói đi, còn muốn làm gì nữa không?"
Khương Noãn Noãn đưa tay kéo anh đứng dậy, ánh mắt hiếm thấy cực kỳ phấn khích:
"Anh biết không, tôi thực sự có nơi muốn đi."
Đại lộ Khải Hoàn.
Con phố xa xỉ hội tụ những thương hiệu nổi tiếng thế giới.
Khương Noãn Noãn hít thở không khí đã ngửi thấy mùi nước hoa và túi xách, nếu nói mỗi cô gái đều có giấc mơ làm công chúa mộng mơ, thì cô lại thực tế hơn nhiều.
Cô chỉ thích đi mua sắm cùng thẻ tín dụng, đây chính là khoảnh khắc vui nhất của cô.
Cố Thời Châu nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, nụ cười trên môi không giấu, đặt tay lên vai cô, cười khẽ:
"Thì ra em cũng bình thường mà."
Lời này không mỉa mai, mà giống kiểu "ồ, em không giả vờ, thật tốt quá".
"Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=139]
Khương Noãn Noãn quay đầu:
"Mua không?"
"Mua."
...
Chuyến bay của Phó Thi Lưu hôm qua hạ cánh ở Paris, lý do không gì khác, Trạch Hằng vì cô thúc giục Trạch Lâm mang hai chú chó của nhà Phó về nuôi mà nổi giận.
Cô biết Trạch Lâm bị tát nên không dám về nhà, liền quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới, xem vài ngày triển lãm thời trang.
Giờ nhìn thấy Khương Noãn Noãn trong cửa sổ của cửa hàng xa xỉ, thật sự bất ngờ.
Người đàn ông cao lớn, trang bị đầy đủ đứng bên cạnh, cô vô thức nghĩ là Cố Đình Yến, nhưng nhìn kỹ phong cách thời trang lại thấy không giống.
Vậy là Khương Noãn Noãn làm tình nhân Cố Đình Yến, còn nuôi một tiểu bạch kiểm bên ngoài?
Phó Thi Lưu lập tức rút điện thoại chụp ảnh, nhưng Khương Noãn Noãn bị nhân viên chắn, đi vào phòng thử đồ.
Cô nghiến răng, quyết định tìm cơ hội chụp mặt cả hai rõ ràng, gửi cho Cố Đình Yến.
Như vậy, anh sẽ không còn tìm tình nhân nữa.
Khương Noãn Noãn đổi áo khoác mùa thu và váy dài, đội mũ beret, quay một vòng trước Cố Thời Châu:
"Sao, đẹp không?"
Trước nhan sắc, anh chưa bao giờ keo kiệt lời khen:
"Phù hợp với em."
Khương Noãn Noãn cười đáp:
"Vậy đi quẹt thẻ thôi."
Cố Thời Châu thuận theo rút thẻ, cô từ đầu đến chân toàn outfit sang trọng, thêm chiếc vòng vít nửa tỷ, chi tiền không chớp mắt.
Cô lại nhét túi mua sắm vào tay anh:
"Đi đi đi, tôi đi chơi nảy giờ đói rồi, đi ăn thôi."
Ra khỏi cửa hàng, anh liếc nhìn phía sau, rồi khoác vai cô:
"Tôi bị phát hiện rồi."
"Ồ?" Khương Noãn Noãn nhìn anh kính, mũ, khẩu trang đủ cả.
"Vậy về khách sạn gọi đồ ăn nhé?" Cân nhắc hình tượng anh, cô đề xuất.
"Không sao, vào nhà hàng rồi tính." Cố Thời Châu kéo cô bước vào nhà hàng.
Phó Thi Lưu bước theo, thấy họ không ngồi cạnh cửa sổ, cũng đeo kính râm lén lút đi vào.
Ghế sofa trong quán cao, đi dọc nhìn cũng không thấy hai người ngồi chỗ nào.
Khương Noãn Noãn sớm nhận ra bị theo dõi, nhìn cô ta rón rén đi tới, đứng dậy chủ động tiếp:
"Cô tìm ai thế? Hay cùng vào ăn?"
Phó Thi Lưu cứng người, vội nói:
"Không tìm ai," quay người định đi.
Ai ngờ phía sau còn có nhân viên bê đồ ăn, một bát bò nóng hổi và súp nấm đổ trúng người cô ta.
"Á!"
Ngực bị bỏng, cô la lên, lùi lại, ngã xuống chân Khương Noãn Noãn, vết súp văng tung tóe, kính râm rơi xuống.
"Sao phải vội vàng thế, tôi cũng không có ý làm..."
Khương Noãn Noãn cúi xuống định đỡ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nuốt cứng chữ "làm gì".
Quả thật quái lạ, Phó Thi Lưu đang không ở trong nước, sao còn theo dõi cô được?
Cố Thời Châu đi tới hỏi:
"Là ai?"
"Phó Thi Lưu?" Khương Noãn Noãn cùng hét tên cô ta.
Anh ở phía sau thay đổi sắc mặt, nắm tay cô, mạnh mẽ kéo ra sau, hông cô va vào bàn đau điếng.
Cố Thời Châu lao tới Phó Thi Lưu, cúi xuống đỡ cô ta:
"Đau chỗ nào?"
Nghe giọng quen, cộng với đôi mắt đào thoáng hiện dưới kính râm, Phó Thi Lưu sững người, thốt ra:
"Thời Châu?"
Cố Thời Châu nhìn cổ áo cô ta dính vết súp đỏ, nói:
"Là tôi."
Phó Thi Lưu không ngờ, Cố Thời Châu thời đại học từng ở bên cô, hôm nay lại cùng Khương Noãn Noãn đi chơi, ăn uống, như một cặp tình nhân.
Mắt cô lập tức đỏ, rơi lệ, tố cáo:
"Sao lại là anh."
Cố Thời Châu lập tức ôm ngang cô ta, vẻ mặt lúng túng, bước dài ra ngoài:
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Khương Noãn Noãn chống tay, nhìn anh ôm vợ người khác ra khỏi cửa, không hề liếc cô một cái.
Trong lòng vẫn hơi khó chịu, như đang ăn nửa cái xương, rơi xuống đất bị chó cắp đi.
Nhưng nghĩ tới 1 tỷ anh vừa cho, cô nhịn cơn đau nhỏ này.
Người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, như nhìn kẻ thứ ba bị vợ bắt quả tang.
Khương Noãn Noãn lập tức đỏ mắt, lau những giọt nước mắt giả, dùng tiếng Pháp nghẹn ngào tố cáo:
"Tôi kết hôn với anh ta ba năm, anh ta vì bồ nhí mà muốn ly hôn với tôi, tôi mua cho anh ta cả đống đồ xa xỉ cũng không cứu được lòng anh ta, đàn ông thật tệ."
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người chuyển sang thương hại.
Khương Noãn Noãn thấy thích, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm trước khi đi.
Nam phục vụ đưa nước, nói tiếng Pháp lưu loát:
"Đàn ông tốt còn nhiều, nếu không ngại, tối nay tôi có thể hẹn hò với cô."
Quả thật, người Pháp ghi trong xương sống sự lãng mạn, Khương Noãn Noãn cười lắc đầu, từ chối. Đối phương còn đặc biệt đi lấy một bông hồng tươi từ bếp, tặng cho cô, nói là dành cho người đẹp nhất tối nay.
Khương Noãn Noãn thấy ấm lòng, thật sự mời anh chàng Pháp ngồi lại, cùng ăn tối.
Sau bữa, cô nhờ Lộ Cẩm lái xe tới, giúp mang túi mua sắm lên xe, còn cô tựa lưng vào ghế:
"Đi bệnh viện."
"Sao thế này?"
"Bị chó đụng, lưng có vẻ đau, đi mua cao thảo dược và túi đá."
Lộ Cẩm đạp ga đưa cô tới bệnh viện, đỡ xuống xem bác sĩ. Trùng hợp, Cố Thời Châu cũng xuống để đưa thuốc cho Phó Thi Lưu, hai người gặp nhau.
Anh thấy dáng đi chống lưng của cô, phản xạ nhíu mày:
"Đau chỗ nào?"
"Lưng, bị đụng." Khương Noãn Noãn chỉ vào lưng mình, nói thẳng.
Cố Thời Châu giờ không thèm để ý cô, chỉ nói:
"Ở đây đợi tôi chút, tôi lên đưa thuốc cho Phó Thi Lưu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận