[Rồi sau đó thì sao?]
"Tôi không ngại Cố Thời Châu và Phó Thi Lưu tình cũ nối lại, nhưng điều kiện là -- tiền của tôi phải kiếm đủ trước."
"25 tỷ trên người anh ta tôi chưa lấy được, thì tôi tuyệt đối sẽ không để Phó Thi Lưu tiếp cận. Mà Cố Thời Châu này, thứ thích nhất chính là so bì với anh trai."
Khương Noãn Noãn cười xấu xa, ánh mắt lạnh nhạt:
"Cậu nói xem, nếu anh ta cùng tôi chơi trò kích thích, vụng trộm sau lưng anh trai, có phải sẽ khiến anh ta có cảm giác thành tựu nhất không? Lần thắng lợi đầu tiên lấy từ chính anh trai mình."
Hệ thống 66 nghe xong, tiêu hóa thật lâu, mới khẽ nuốt một ngụm nước bọt:
[Ác quá.]
Khương Noãn Noãn vuốt tóc:
"Tôi không thích nghe từ đó trong miệng cậu đâu."
[... Ờ.]
[Cô chắc là anh ta sẽ đồng ý điều kiện của cô sao?]
"Không chắc, cho nên... vẫn còn thiếu chút lửa." Khương Noãn Noãn bước ra khỏi câu lạc bộ, một chiếc Maybach đen đỗ bên đường.
Cố Thời Châu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cánh cửa xe mở ra, một bàn tay vươn ra đón lấy người con gái mặc mỏng manh, rồi khép cửa lại. Xe vòng qua góc phố, biến mất khỏi tầm mắt.
Người đàn ông mặt vô cảm, bóp nát ly thủy tinh trong tay, dọa cho cô nàng bikini định lại gần sợ đến xanh mặt.
Bạch Lương nhìn mây đen trên đầu anh ta, càng ngày càng không hiểu nổi tâm tính của người này dạo gần đây.
Trong xe, Khương Noãn Noãn kéo tay Cố Đình Yến ngồi vào:
"Anh đến nhanh thật."
Anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô, cau mày:
"Uống rượu à?"
Cô gật gật, đưa tay xoa bụng đang khó chịu:
"Xong buổi triển lãm thời trang, Hàng Phán Hạ rủ em đi sinh nhật Cố Thời Châu."
Cố Đình Yến nghe nhắc tới em trai, nhướng mày:
"Vui không?"
Khương Noãn Noãn rút tay khỏi lòng bàn tay anh, khoác áo ngoài lên:
"Cũng được, chẳng có gì hay."
Anh liếc cô vài lần, rồi quay sang bảo trợ lý Lý chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên.
Trong xe yên tĩnh, Khương Noãn Noãn nhìn bàn tay đàn ông đặt bên chân mình, mấy ngón khẽ duỗi ra như đợi cô nắm lấy. Nhưng cô đã mặc áo tử tế, không để ý, chỉ lặng lẽ ôm bụng.
Hôm nay bận rộn cả ngày không ăn gì, lại bị kéo vào mấy trò uống rượu, giờ dạ dày đau nhức, khó chịu. Cô dịch sang một bên, tựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Đình Yến chờ một lúc, im lặng thu tay lại, đáy mắt hơi trầm xuống:
"Khương Noãn Noãn."
"Ừm." Cô đáp khẽ.
"Tối nay dọn về."
"Không, phòng khách cũng thoải mái."
Hôm nay cô ngoan ngoãn lạ thường, không còn hay dính lấy anh, giọng cũng nhỏ như muỗi.
Cố Đình Yến cảm giác có gì đó không đúng, bật đèn trong xe, liền thấy gương mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Ánh mắt trầm xuống:
"Đến bệnh viện."
----
Phòng cấp cứu đêm.
Khương Noãn Noãn vì tốc độ xe quá nhanh cộng thêm hơi nóng trong xe mà say xe, ôm lấy thùng rác nôn thốc tháo.
Người qua đường bị mùi rượu trên người cô xông tới khó chịu, liên tục tránh xa.
Cố Đình Yến đứng cạnh, mặt đen thui, khí thế mạnh mẽ khiến ai đi ngang cũng phải nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=164]
Bức tranh này nhìn thế nào cũng kỳ quặc.
Khó khăn lắm cô mới nôn xong, một bàn tay đưa khăn giấy tới, giúp cô lau miệng, rồi bế thẳng đi truyền dịch.
Phía trước, đứa trẻ vừa bị tiêm trên trán khóc thét, đến lượt Khương Noãn Noãn thì cô cũng sụt sịt:
"Bác sĩ nhẹ tay chút..."
Cố Đình Yến xoay đầu cô áp vào ngực mình, trợ lý Lý bước tới thấy cảnh này, vẻ mặt bình thản như đã quen:
"Phòng bệnh sắp xếp xong rồi."
Vốn định khóc, vậy mà đến lúc kim tiêm đâm vào, Khương Noãn Noãn lại chẳng phản ứng, chỉ dụi mặt vào ngực anh:
"Anh còn mở cả phòng bệnh cho em nữa?"
Người đàn ông nhìn đôi mắt mờ hơi nước của cô, giọng lạnh:
"Sợ em nôn bẩn xe anh."
Khương Noãn Noãn: "..." Ủa, tổng tài cũng biết đùa hả?
Cô bĩu môi:
"Anh đang trả thù em vì không chịu dọn về đúng không?"
"Gì?"
"Cố tình lái nhanh, ban đầu em đâu có muốn nôn."
Cố Đình Yến lạnh giọng:
"Vậy ở trên xe đau c.h.e.c đi à?"
Hôm nay anh đúng là uống nhầm thuốc súng.
Khương Noãn Noãn bực, cắn ngay ngực anh qua lớp áo sơ mi. Người đàn ông hít một hơi, bóp cằm cô tách ra, trầm giọng:
"Còn sức cắn anh?"
Cô "hừ hừ" hai tiếng như làm nũng, y tá bên cạnh nhìn không nổi:
"Người nhà đưa bệnh nhân sang ghế ngồi đi, đừng cản trở người sau."
Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn đưa tay đòi bế, trợ lý Lý mặt than, giơ cao túi thuốc dịch truyền.
Nửa đêm đã mệt muốn c.h.e.c còn phải đi theo ông chủ đón tình nhân, giờ lại làm cây cột di động cho đôi kia ôm nhau, thiệt là muốn c.h.e.c quách cho rồi.
Cố Đình Yến bế cô vào phòng bệnh, trợ lý Lý treo thuốc xong, nghe anh dặn:
"Đem laptop lên đây."
Anh ta lập tức chạy đi, nhanh như trốn nạn.
----
Khương Noãn Noãn vừa nằm xuống giường bệnh đã liếm môi:
"Khát quá."
Anh đứng dậy rót nước cho cô.
Cô ôm cốc nước ấm uống xong, bụng dễ chịu hẳn, nằm trên gối mềm như bùn, mặt hồng hồng.
Cố Đình Yến ngồi ghế cạnh giường, mở laptop, đeo kính, chuẩn bị xử lý công việc.
Thuốc vào, cơn khó chịu giảm bớt. Cô nằm nghiêng trong chăn, lén nhìn gương mặt trầm ổn nghiêm túc của anh, bỗng khẽ nói:
"Cuối cùng em cũng biết đau dạ dày khổ thế nào rồi."
Cố Đình Yến gõ sai mấy chữ, ngẩng mắt nhìn cô.
Bị ánh mắt thẳng tắp chiếu tới, Khương Noãn Noãn ngượng ngùng, rúc nửa mặt vào chăn, không thấy khóe môi anh khẽ cong.
Một lát sau, cô ló đầu ra, mềm mại gọi:
"Cố Đình Yến."
"Ừ."
"Em đói... em muốn ăn hoành thánh nhỏ."
Anh nhìn cô, lấy điện thoại:
"Gọi dì Mai nấu mang tới."
"Em muốn ăn ở quán ngoài cổng bệnh viện cơ." Khương Noãn Noãn chỉ định luôn, "Quán hoành thánh đó, thêm cả bánh chẻo nhé."
Sợ anh không đồng ý, cô còn xoa bụng than:
"Haiz, bận cả ngày chẳng ăn được miếng nào."
"Loạt xoạt."
Chăn phủ kín đầu cô, tiếp theo là tiếng ghế kéo ra. Cô ló ra, chỉ thấy laptop bỏ lại trên ghế, người thì biến mất.
----
Một tổng tài khí thế hơn 1m8, âu phục thẳng thớm, lại đứng trong tiệm hoành thánh sáng bóng dầu mỡ -- hai thế giới hoàn toàn khác va chạm nhau.
Anh mặt lạnh, gọi một bát hoành thánh với bánh chẻo, tay xách túi nhựa trắng bước ra.
"Người này nhìn quen ghê." Một thực khách hay đọc báo tài chính lẩm bẩm nhìn bóng lưng anh:
"Hình như là ông chủ tập đoàn nào đó?"
"Quen gì mà quen, giàu vậy mà ra ngoài mua bát hoành thánh 5 đồng? Không phải phải có người mang hẳn hoành thánh dát kim cương đến tận nơi à?"
"Ờ cũng đúng..."
----
Ngửi mùi thơm, Khương Noãn Noãn lập tức ngồi dậy, mắt sáng rực nhìn đôi tay đang mở hộp đồ ăn cho mình.
Vẻ bệnh tật ban nãy gần như biến mất, mặt đỏ hồng, phấn khởi vô cùng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận