Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 79: Đồn Cảnh Sát

Ngày cập nhật : 2025-09-12 23:18:43

“Anh đứng vào trong đi.”
Tay cô vừa đặt lên tay nắm, một bàn tay mát lạnh đã áp lên mu bàn tay cô.
“Khương Noãn Noãn.”
Trạch Hằng cúi mắt, lúc này chỉ cần cúi thêm chút nữa là có thể hôn lên trán cô, nhưng anh nhanh chóng đè nén khát vọng đó xuống.
“Anh không phải phế vật.”
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, trong nhà vệ sinh không bật đèn, cô không nhìn rõ sắc mặt anh, nhưng vẫn cảm thấy mình đã chạm vào lòng tự tôn của anh.
Cô khựng lại, siết chặt con dao trong tay:
“Em chỉ là không muốn anh bị thương, thật sự không có ý gì khác.”
“Tại sao?” Trạch Hằng chậm rãi tiến lại gần, mặc cho bên ngoài cửa lớn đã bị mở, có người xông vào phòng khách gây động tĩnh, ánh mắt anh vẫn chăm chú không rời khỏi cô.
“Không có tại sao, chỉ là em… tự nhiên muốn bảo vệ anh thôi.” Khương Noãn Noãn sốt ruột, cửa nhà vệ sinh này cũng chẳng chắc chắn, cô dứt khoát mở cửa kính phòng tắm, kéo anh chui vào cùng.
Lúc này thì đúng là chật chội thật.
“Con đàn bà thối kia trốn đâu rồi! Báo cảnh sát phải không! Camera đâu! Mau giao camera và thẻ nhớ ra đây!”
“Bộp!”
Cửa nhà vệ sinh bị đạp mạnh một cái.
“Con mẹ nó, thì ra trốn trong này!”
Lại một cú đá nặng nề vang lên.
Cơ thể Khương Noãn Noãn theo phản xạ run lên, cô khẽ nghiêng người dựa sát vào anh:
“Không biết cảnh sát tới chưa nữa…”
Hơi thở của Trạch Hằng nặng thêm vài phần:
“Không cần đợi cảnh sát.”
“Hả?”
Cô còn chưa kịp hiểu thì bên ngoài vang lên động tĩnh mới.
Hai gã lưu manh đang gào lên với người nào đó:
“Ê, mày là ai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=79]

Tao nói mày đừng xen vào, biết điều thì cút về nhà ngay!”
Khương Noãn Noãn còn chưa kịp hỏi lại có thêm ai đến thì người đàn ông trước mặt đã áp sát, ép cô tựa vào tường.
“Trạch Hằng?”
Cô hoảng hốt, tay không cầm dao đưa lên hông anh định đẩy ra, nhưng một câu nói yếu ớt của anh khiến cô lập tức dừng lại.
“Anh thấy hơi khó chịu…”
Bàn tay đang định đẩy liền biến thành vòng ôm, cô lo lắng hỏi:
“Không sao chứ? Trong này bí quá, không khí lưu thông kém.”
Trạch Hằng một tay chống lên tường, bao bọc cô trong lòng, khóe môi khẽ nhếch:
“Ừ, để anh nghỉ một chút.”
Sợ anh ngã xuống, Khương Noãn Noãn ôm chặt eo anh, mặt áp lên ngực anh, áy náy vô cùng:
“Sớm biết vậy đã mời anh ra ngoài ăn một bữa cho xong.”
“Được đến nhà em, anh thấy may mắn rồi.” Anh cúi thấp đầu, môi vô tình lướt qua vành tai cô, hơi thở nóng rực phả lên khiến tai cô ửng đỏ.
“May mắn… gì cơ?”
“Camera được phát hiện sớm.” Giọng anh thấp, trong mắt ẩn giấu sự sắc bén.
“Chuyện này thật sự phải cảm ơn anh.” Cô vỗ nhẹ lưng anh, an ủi: “Hít sâu đi, chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Trạch Hằng gật nhẹ, tận hưởng vòng ôm hiếm có.

Bên ngoài, một người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn, cầm gậy quất thẳng xuống hai tên lưu manh, đánh cho chúng kêu rên liên hồi.
“Em sai rồi! Tha cho em đi anh! Đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh! Aaa tay tôi gãy mất rồi! Cứu mạng!!”
Âm thanh từ hung hăng biến thành cầu cứu, Khương Noãn Noãn nghe rõ ràng, khẽ kéo áo Trạch Hằng:
“Hình như… là cảnh sát?”
Nhưng nghe thế nào cũng chẳng giống, cảnh sát sao lại vừa đến đã đánh người thế kia.
Khi cô còn nghi hoặc, cửa nhà vệ sinh rầm một tiếng bị đá bật mở.
Ánh sáng từ ngoài hắt vào, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đứng chắn nơi cửa, gần như cao ngang khung cửa.
Khương Noãn Noãn vừa nhìn thấy dáng vẻ này liền lạnh sống lưng.
Lại thêm một người nữa?!
“Đại thiếu gia, ngài không sao chứ…”
Vệ sĩ bật công tắc đèn nhà tắm, vừa thấy cảnh Trạch Hằng ôm chặt một cô gái trong buồng tắm thì giọng lập tức nghẹn lại.
Má ơi, thiếu phu nhân bị mọc sừng xanh rờn rồi!!!
Xong, sự nghiệp của mình chắc cũng đi tong.

(Pass chương sau: tiểu khu nữ chính ở tạm có tên là gì?
Gợi ý: có 7 chữ, viết liền không dấu, không in hoa)

Anh ta lập tức ngửa mặt nhìn trần nhà, giả vờ như không thấy, lui lại một bước, giọng nghiêm túc:
“Người đã xử lý xong rồi, Đại thiếu gia.”
“Người của anh.” Trạch Hằng từ từ đứng thẳng, che giấu đi vẻ luyến tiếc chưa tan, dịu giọng nói với Khương Noãn Noãn:
“Đừng lo.”
Tay Khương Noãn Noãn đang siết dao cũng dần thả lỏng:
“Vệ sĩ của anh đến kịp lúc thật.”
Anh khẽ cười, mở cửa kính phòng tắm:
“Sức khỏe anh không tốt, mỗi lần ra ngoài đều có người đi theo bảo vệ.”
Thì ra là vậy, cô gật đầu, căng thẳng cũng thả lỏng, cả người mềm nhũn:
“Vậy thì tốt.”
Theo anh đi ra ngoài, Khương Noãn Noãn thấy gò má Trạch Hằng hơi đỏ, nổi bật trên làn da tái nhợt. Cô tưởng anh không khỏe, vội nói:
“Anh ra cửa sổ hít chút không khí, nghỉ cho lại sức đi.”
Trong phòng khách, hai gã lưu manh bị trói gọn bằng dây rút chuyên dụng, nằm sõng soài dưới đất.
Xem ra vệ sĩ của anh cũng chẳng ít lần xử lý loại chuyện này.
“Con khốn, tao kiện mày!”
“Đừng tưởng tao không biết mày làm nghề gì! Tao sẽ kiện c.h.e.c mày!”
Nghe bọn chúng còn dám láo, Khương Noãn Noãn lập tức giẫm mạnh gót giày lên mặt một tên, còn cố tình xoay vài vòng mới hả giận:
“Rác rưởi!”
Trạch Hằng ngồi xuống bàn ăn, gọi cô:
“Lại đây ăn cơm.”
Vừa trải qua một trận nguy hiểm, đồ ăn cũng nguội mất rồi.
Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn ngồi lại, nhỏ giọng hỏi:
“Có cần gọi vệ sĩ của anh cùng ăn không?”
Trạch Hằng liếc mắt ra cửa.
Vệ sĩ theo anh nhiều năm, một ánh mắt là hiểu ngay.
Anh ta vội chắp tay sau lưng, khẽ ho một tiếng:
“Tôi ăn rồi.”
“Vậy được, chuyện vừa rồi cảm ơn anh.” Khương Noãn Noãn không nói thêm, gắp đồ ăn cho Trạch Hằng.
Một bàn thức ăn cuối cùng cũng không bị bỏ phí.
Đợi hai người ăn xong, cảnh sát mới muộn màng đến đưa hai gã lưu manh đi.
Trên đường, chúng rên la đòi tìm luật sư, rõ ràng có ý định dùng vết thương để vu oan ngược lại Khương Noãn Noãn.
Trạch Hằng gọi một cuộc điện thoại.
Lần đầu tiên trong đời, Khương Noãn Noãn bị mời vào văn phòng cục trưởng uống trà.
Cô lén nhìn Trạch Hằng, thấy anh đẩy ly nước về phía mình:
“Uống chút nước đá đi, đường đến đây cũng nóng.”
Cục trưởng mặt nghiêm túc nhưng nói năng lại rất khách khí:
“Đại thiếu gia hiếm khi có thời gian đến đây, lão phu nhân vẫn khỏe chứ?”
Trạch Hằng gật đầu:
“Bạn tôi gặp chút rắc rối.”
“Tôi biết, vừa rồi cũng nghe điện thoại. Chỉ cần làm bản ghi chép đơn giản, chuyện còn lại tôi sẽ sắp xếp, không phiền ngài.”
Khương Noãn Noãn được gọi riêng ra làm biên bản, cung cấp chứng cứ.
Trong suốt quá trình, bất kể hai tên kia gào thét đòi luật sư thế nào, cũng chẳng ai thèm để ý.
Cảnh sát lịch sự nói với cô:
“Đợi có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”
Trạch Hằng từ văn phòng bước ra, áo vest vắt trên cánh tay, cổ áo sơ mi mở vài khuy, dáng vẻ ung dung.
“Anh không đưa em về đâu, còn phải ở lại xử lý chút việc.”
Khương Noãn Noãn thoáng căng thẳng:
“Còn… đoạn ghi hình trong thẻ nhớ kia thì sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận