"Em muốn đi đâu chơi?" Phi Cẩm Triệu bất ngờ hỏi, rồi bổ sung thêm: "Kỳ nghỉ em có thể để tôi đưa đi."
Khương Noãn Noãn còn chưa từng nghĩ tới chuyện này:
"Để tôi nghĩ xong rồi nói với anh sau."
Cậu gật đầu, đứng dậy:
"Giáo sư gọi tôi, em nghĩ xong thì liên lạc nhé."
Trong đại sảnh, Quý Yến Sâm nhếch nhác bị hai bảo vệ ép xuống đất, đau đớn cầu xin Cố Đình Yến:
"Anh cứu tôi đi, cứu tôi!"
Sau khi Khai Hưng khởi nghiệp sụp đổ, giá trị thị trường bốc hơi hơn trăm tỷ, vài đối tác của nhà họ Quý đều mang nợ nần chồng chất, chỉ trong nửa tháng đã trắng tay.
Khuôn mặt Cố Đình Yến không vui không giận, lùi lại một bước, chỉnh lại quần áo, đôi mắt đen quét khắp đại sảnh, cuối cùng dừng lại trên Khương Noãn Noãn, khẽ ra hiệu.
Họ chuẩn bị đi.
Khương Noãn Noãn nhìn thoáng qua Phi Cẩm Triệu đang bị giáo sư kéo đi trò chuyện, liền lặng lẽ rời khỏi.
...
Ngồi vào xe, trời lất phất mưa, Quý Yến Sâm bất ngờ lao tới đập vào cửa xe, cuối cùng bị trợ lý Lý đạp ga hất văng ra đường xi măng, thê thảm vô cùng.
Khương Noãn Noãn thấy thế liền hỏi:
"Nhà họ Quý tiêu rồi sao?"
Cố Đình Yến cười khẽ, xoay đầu nhìn gương mặt phấn khích khó giấu của cô, đôi mắt đen tối lại:
"Em vui lắm sao?"
Cô cố kiềm nén khóe môi cong lên:
"Cũng... bình thường thôi."
Cố Đình Yến đưa tay kéo cô vào lòng, ánh mắt lướt qua bàn tay mịn màng như phủ sứ, cầm lấy chơi đùa, giọng nhạt:
"Lúc nãy em nói chuyện gì với cậu sinh viên kia?"
Khương Noãn Noãn đối đáp tự nhiên:
"À, em chẳng phải đã tài trợ mấy sinh viên sao, cậu ta chính là một trong số đó, chỉ nói mấy câu cảm ơn thôi."
Anh không nói gì thêm, coi như tin lời cô.
Vài phút sau, trợ lý Lý phát hiện dù đi thế nào vẫn có mấy chiếc xe bám theo, lập tức báo:
"Ông chủ, có mấy xe đang theo chúng ta."
Cố Đình Yến ngoái lại nhìn, sắc mặt trầm xuống. Một tay chống ghế, tay kia ép cổ Khương Noãn Noãn xuống chân.
Còn chưa kịp phản ứng, xe đen phía sau bất ngờ đâm tới. Chiếc Maybach đánh lái gấp, trong tay lái điêu luyện của trợ lý Lý, nhanh chóng trở lại quỹ đạo.
Cú va mạnh khiến Khương Noãn Noãn cả người bay lên, nhưng ngay sau đó được một bàn tay lớn giữ chặt.
Trợ lý Lý quen việc bấm gọi công ty an ninh, bảo họ nhanh chóng đến, chân dẫm ga hết cỡ, xe lao đi như tên rời cung.
"Họ cần khoảng mười lăm phút nữa mới tới." Lời vừa dứt, phía trước lại xuất hiện hai xe đen chặn đường, có ý đồ vây c.h.e.c.
Cố Đình Yến trấn định:
"Không qua được, dừng xe."
Maybach phanh gấp, lốp xe ma sát tạo âm thanh chói tai.
Khương Noãn Noãn ôm chặt eo anh, chờ xe dừng hẳn mới ngẩng đầu, đối diện đôi mắt lạnh như băng, lo lắng hỏi:
"Chuyện gì thế? Kẻ thù à?"
"Không cần biết xảy ra gì, em cứ nằm trong xe, không được ra." Cố Đình Yến đẩy cô sang bên, cởi áo vest ném cho cô, cuộn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Cửa xe mở ra, hơi ẩm ùa vào, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của anh, cứ thế bước ra dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Trợ lý Lý đưa điện thoại cho Khương Noãn Noãn, cũng cởi áo khoác, dặn:
"Phiền cô gọi 120, báo xe cấp cứu tới."
Khương Noãn Noãn siết chặt điện thoại, mưa ngoài cửa sổ như mạng nhện mờ mịt, che khuất bóng dáng anh.
Pass chương sau: Khương Noãn Noãn và Cố Đình Yến sống chung ở khu nhà tên gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=142]
Gợi ý: có 17 chữ, viết liền kh dấu, kh in hoa
Cố Đình Yến đứng trước xe, thấy rõ người đối diện, gương mặt sắc lạnh, trầm giọng:
"Chú út, ý gì đây?"
Cố Tống Khả cầm ô đen, đứng giữa đám người cầm gậy thép, mắt đỏ ngầu, giọng dữ tợn:
"Ý gì à? Mày cũng dám hại tao! Cố Đình Yến, tao là chú mày mà mày cũng dám gài bẫy! Thật độc ác!"
Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt sắc như dao:
"Cổ phiếu rớt sàn, tôi đã tìm người cứu chú, việc chú hùa nhau chơi chứng khoán, tôi đâu xen vào, còn gì không hài lòng?"
"Người ta bán tháo, giá trị bốc hơi một đêm, liên tục nửa tháng rớt sàn không phải mày giở trò sao? Còn giả vờ! Tao thật muốn giết mày!"
Cố Tống Khả gào lên, trung niên lại nếm cảnh phá sản, suýt hóa điên.
Người đàn ông cao lớn vẫn vững như núi, thậm chí còn lấy bật lửa châm thuốc dưới mưa, hít sâu một hơi.
Khói bị mưa xua tan, giọng anh lạnh như băng:
"Công ty du lịch dưới danh nghĩa chú, trước Tết có người c.h.e.c, tiền bồi thường chưa trả, còn giả sổ sách, bên kiểm toán chắc chưa tra ra đâu."
Nguy cơ ngồi tù, ông ta lập tức run rẩy, mặt biến sắc.
Cố Đình Yến thấy rõ nỗi sợ hãi kia, rít thêm hơi, giọng trầm khàn hơn mưa:
"Còn dám được đằng chân lân đằng đầu?"
Cố Tống Khả nghiến răng:
"Mày biết hết rồi thì càng không thể để mày sống. Tao sẽ chăm sóc mẹ mày thay mày!"
Khương Noãn Noãn vừa gọi xong 120, bên ngoài đã loạn đánh, chính xác là đám côn đồ tay cầm gậy thép, vây đánh hai người đàn ông mặc sơ mi quần tây.
Tim cô nhảy lên tận cổ, siết điện thoại, dán mắt vào bóng dáng giữa cuộc hỗn chiến.
Cố Đình Yến dường như quen với cảnh này, điếu thuốc dở dang bị anh dập tắt dưới chân.
Anh ra tay dứt khoát, tay dài nắm gậy của đối phương kéo mạnh, đá thẳng vào bụng hắn, quay người bóp cổ người khác, ép xuống đất, một cú đấm m.á.u răng bắn tung tóe.
Khương Noãn Noãn lúc này mới hiểu, danh xưng "bố già" của anh không hề là hư danh.
Thân hình rắn chắc kia, từng tấc đều trải qua huấn luyện tinh nhuệ, thân thủ chẳng khác nào đặc công chuyên nghiệp.
Hơn chục người vây đánh, anh và trợ lý Lý đứng lưng tựa lưng, vậy mà không ai đụng nổi.
Nhưng rồi, có kẻ nhắm tới Khương Noãn Noãn trong xe, vung gậy định phá cửa.
Cô hoảng hốt khóa chặt cửa, lùi lại.
Cô nào phải nữ chính vừa văn vừa võ, chỉ cần bị quật một gậy chắc đã ngất lịm.
Cố Đình Yến nhanh chóng nhận ra, nhặt một gậy thép ném thẳng.
Trong màn mưa, gậy bay xé gió, đánh trúng đầu kẻ kia, hắn ngã gục.
Khương Noãn Noãn thấy anh chạy đến, đường viền cằm siết chặt, nước mưa chảy trên mặt, mắt sâu như vực thẳm.
Anh giữ gáy kẻ vừa ngã, ép vào cửa kính, môi mấp máy: "Đừng ra."
Vừa đọc được khẩu hình ấy, Khương Noãn Noãn đã hét to:
"Phía sau!"
Cố Đình Yến lập tức né sang bên, gậy gõ trúng đầu kẻ đang áp kính, tiếng động vang vọng khiến cô run bần bật.
Anh xoay lưng đánh tiếp, nhưng kẻ bị thương lúc nãy lại lảo đảo xông tới từ phía sau.
Thấy anh chưa chú ý, Khương Noãn Noãn cắn răng, mở cửa lao ra, nhặt lấy cây gậy vừa ném.
Sau lưng anh có kẻ vung gậy, Cố Đình Yến phản xạ che đầu định đỡ, nhưng lại nghe tiếng kêu thảm.
Anh quay đầu, hàng mi dính nước, đôi mắt sâu đen thoáng rung động.
Trong mưa xối xả, cô gái nhỏ giơ cao gậy thép, dưới chân là kẻ ngã gục, ngón tay run rẩy, gương mặt ướt đẫm nước mưa, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng lại nhìn anh với sự quan tâm.
Giọng mềm yếu run run, như sắp khóc:
"Anh... anh không sao chứ?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận