Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 340: Từng Người Một

Ngày cập nhật : 2025-09-23 14:14:17
Trạch Lâm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy như vậy là đủ. Anh biết nếu ép cô thêm, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Cô chịu thử yêu anh, điều này còn tốt hơn cái kết cưỡng ép mà anh từng dự tính.
Trạch Lâm gật đầu đồng ý.
"Em thật sự bằng lòng yêu anh?" Anh áp trán mình lên trán cô, hỏi.
Khương Noãn Noãn nghiêm túc đáp: "Yêu một người cần thời gian, chúng ta phải từ từ hòa hợp."
Chỉ còn thiếu 5% nữa thôi, cô đã nghĩ sẵn phải làm thế nào rồi.
...
Sáng hôm sau, sau khi từ chỗ Trạch Lâm trở về, Khương Noãn Noãn đến bệnh viện thăm Trạch Hằng, Trạch lão phu nhân cũng có mặt.
Trạch Hằng phải dùng máy thở, vẫn còn hôn mê.
Khương Noãn Noãn ôm một bó hoa bách hợp mới đi vào, thay bó hoa đã héo.
Nghe thấy tiếng động, Trạch lão phu nhân đang lần tràng hạt mở mắt ra, trong hốc mắt trũng sâu đầy mệt mỏi và nếp nhăn, gương mặt già nua lộ rõ nét suy tàn.
Khương Noãn Noãn chào hỏi, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay có tỉnh lại không ạ?"
Trạch lão phu nhân lắc đầu, gương mặt bình tĩnh nhưng kìm nén nỗi bi thương lớn lao: "Đêm qua phổi nó có vấn đề."
Vốn dĩ, bọn họ chỉ đang tranh giành 1% cơ hội sống sót, nhưng hàng loạt biến chứng kéo đến nhanh và dữ dội.
Khuôn mặt gầy gò của Trạch Hằng nay càng hốc hác, đường nét càng rõ, so với bó bách hợp tươi tốt ở đầu giường, anh ta mặt mày không chút huyết sắc, lặng yên nằm đó, mang theo khí tức tử vong nhàn nhạt.
Lúc này nhìn qua, còn chẳng bằng trước khi thay tim.
Trạch lão phu nhân đứng dậy, thở dài: "Nó thật sự chịu khổ quá rồi."
Bà chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, dù bộ trường bào hoa lệ đắt giá cũng không che giấu được tấm lưng còng.
Khương Noãn Noãn ngồi xuống bên giường, cầm tăm bông ẩm lau môi khô của anh, nhẹ giọng nói: "Đúng là chịu khổ."
"Bây giờ không tỉnh cũng tốt, nếu em biến mất khỏi đây, anh sẽ đỡ đau lòng."
Cô đặt cốc xuống, nắm bàn tay lạnh lẽo của anh, gảy nhẹ tràng hạt trên cổ tay, mỉa mai: "Thứ này có ích gì với cuộc đời đã được định sẵn chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=340]

Tại sao vai phụ lại phải có kết cục thế này? Tác giả đúng là không có tính người, đúng không?"
Hệ thống 66 cảnh báo: [Bên ngoài có thể có người vào bất cứ lúc nào, đừng nói lung tung.]
Khương Noãn Noãn ngậm miệng, yên lặng ngồi nhìn anh một lúc, rồi nhét tay anh vào trong chăn, xoay người rời đi.
Cửa phòng vừa khép lại, mí mắt của người đàn ông trên giường khẽ run.
...
Ra khỏi bệnh viện, Khương Noãn Noãn lái xe đến công ty của Phi Cẩm Triệu.
Kể từ khi trò chơi của anh ra mắt đến nay, máy chủ thường xuyên quá tải, liên tục mở thêm khu mới, đội ngũ bảo trì bận tối mắt. Công ty cũng vì thế mà mở rộng thêm ba tầng, số nhân viên gấp đôi trước kia.
Khi cô đến quầy lễ tân, nhân viên vì không quen mặt nên chặn lại.
"Hôm nay lịch hẹn với Phi tổng đã kín rồi."
Khương Noãn Noãn nghĩ anh bận, định tối liên lạc sau, kết quả quay người thì đúng lúc gặp Hà Huệ vừa cầm ly cà phê từ ngoài về.
Ban đầu Hà Huệ chỉ thấy quen mặt, nhìn kỹ liền vội vàng ngăn lại, niềm nở chào hỏi: "Khương tổng, đến gặp Phi tổng à."
Khương Noãn Noãn gật đầu: "Lâu rồi không đến, chỗ này thay đổi nhiều thật."
Hà Huệ quẹt thẻ nhân viên mở thang máy, mời cô vào: "Cô lên thẳng đi, giờ cơm trưa chắc anh ấy sắp bàn xong rồi."
Khương Noãn Noãn cũng không khách sáo, đi vào cùng.
Trong lúc thang máy lên, Hà Huệ giả vờ lơ đãng nói: "Dạo này có nhiều người đến tìm Phi tổng, có người còn lấy danh nghĩa bạn gái cũ, muốn hợp tác ra mắt dòng trang phục liên kết với trò chơi."
Khương Noãn Noãn cảm thấy lời cô ta có ý bóng gió, thản nhiên đáp: "Việc chọn lọc nhà sản xuất đủ tiêu chuẩn chắc không cần tôi can thiệp. Chuyện của nhà thiết kế cũng có thể trực tiếp liên hệ bộ phận làm việc với studio của tôi."
Bị cô chặn lại gọn gàng, Hà Huệ chỉ biết gật đầu, sau đó lại nghiêm túc nói: "Thực ra là cô gái đó đến mấy lần rồi, lần này còn dẫn cả ba mẹ theo. Đúng kiểu gia đình dây dưa. Hôm nay tôi gặp Khương tổng, liền nói ra chuyện này, sợ rằng Phi tổng vì nể tình cũ mà đồng ý làm trang phục liên kết cho họ. Tôi tra rồi, nhà máy may đó chỉ là xưởng gia công nhỏ, bán linh kiện, thủ tục cũng không đầy đủ."
"Để xưởng đó làm quần áo, sau này có vấn đề sẽ ảnh hưởng uy tín trò chơi."
Dù chuyện này liên quan đến đời tư của Phi Cẩm Triệu, nhưng vì xưởng kia vẫn chưa có quyết định, trong mắt Hà Huệ thì Khương Noãn Noãn là người duy nhất có thể khống chế được anh ta, nên tiện miệng nói ra.
Khương Noãn Noãn lại chẳng lo lắng gì, khóe môi còn mang nụ cười nhạt, tự tin nói: "Phi Cẩm Triệu hiểu rõ hơn ai hết giá trị danh tiếng của mình, các người không cần nghi ngờ quyết định của anh ấy. Anh ấy tuyệt đối không xử lý công việc bằng cảm xúc cá nhân."
Hà Huệ cười cười, vẻ mặt không tin: "Thật ra anh ấy sẽ. Dù sao lúc đầu trò chơi còn dùng tên của cô, sau này chúng tôi khuyên mãi mới hủy đi."
Khương Noãn Noãn bị nghẹn.
Ừ thì, Phi Cẩm Triệu đúng là có lúc làm việc mang tình cảm.
Cô nhượng bộ: "Để tôi lên xem thử."
Hà Huệ gõ cửa, đẩy phòng làm việc của Phi Cẩm Triệu: "Tổng giám đốc, có khách đến đột xuất."
"Không thấy tôi đang bàn việc sao?" Mẹ của Vinh Chiêu cau mày, trách móc, "Cô thật quá thất lễ."
Ngón tay Phi Cẩm Triệu kẹp điếu thuốc, bật tàn xuống, gương mặt tuấn tú bình thản: "Đợi tôi bàn xong."
Hà Huệ: "Là cô Khương."
Động tác Phi Cẩm Triệu đưa điếu thuốc lên môi khựng lại, lập tức dập tắt thuốc trong gạt tàn, giọng cũng đổi khác: "Đợi chút."
Anh đứng dậy, động tác có thể thấy rõ sự hoảng loạn, liên tiếp mở hai cửa sổ, để hơi nóng bên ngoài ùa vào phòng điều hòa, xua mùi khói thuốc.
Vinh Chiêu nhìn thấy anh còn cởi áo khoác đặt lên ghế, mẹ Vinh thì không hiểu chuyện gì: "Đây là sao thế?"
Phi Cẩm Triệu không liếc bà một cái, cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng giờ cơm trưa, giọng dịu đi: "Cho cô ấy vào, tiện thể xuống dưới mang ít bánh ngọt lên nhanh."
Hà Huệ nhướn mày, cố nén ý cười, cung kính hỏi: "Starbucks được không ạ? Tôi lấy cho ngài một phần luôn? Hai người có thể ăn cùng."
Phi Cẩm Triệu gật đầu: "Ừ."
Hai mẹ con ngồi đó, trước mặt chỉ có hai cốc nước lọc, bỗng thấy bất an.
Có thể khiến Phi Cẩm Triệu thay đổi thái độ lớn đến vậy, Vinh Chiêu trong lòng rõ ràng biết là ai đến rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận