Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 43: Nam chính Trạch Lâm

Ngày cập nhật : 2025-09-11 04:37:05
Khương Noãn Noãn chớp mắt:
"Em còn có thể lấy lại sao? Bọn họ định ôm nhau nhảy vào thị trường chứng khoán, thật sự có thể thắng à?"
"Không." Cố Đình Yến lạnh lùng cười, thành thạo lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ ngăn bên cạnh,
"Muốn làm loạn thị trường, chỉ có thể rối tung lên thôi."
Anh sao có thể cho phép bọn họ giở trò ngay dưới mí mắt mình. Một công ty rỗng tuếch mà dám mơ mộng lũng đoạn công ty niêm yết, đẩy giá cổ phiếu lên cao - anh chỉ việc ngồi yên như ngư ông, để bọn chúng ngã tan xương nát thịt.
Khương Noãn Noãn đè tay anh xuống, nhanh tay lấy đi thuốc và bật lửa:
"Anh uống rượu rồi, thuốc thì hút ít thôi, hại sức khỏe lắm."
Cố Đình Yến nhìn gương mặt cô mấy giây, cuối cùng cũng từ bỏ ý định châm thuốc.
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hương thơm thanh nhã của người phụ nữ bên cạnh quấn quít nơi chóp mũi, gợi tình đến ngứa ngáy.
Không hút, lại càng khó chịu.
Chẳng bao lâu, anh quay đầu, lấy lại hộp thuốc đang đặt trên đùi cô.
Cô mặc váy ngắn, đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua bắp đùi khiến cơ thể cô run khẽ vì nhột, đôi mắt trong veo liền nhìn về phía anh, ánh mắt ướt át như tơ, ngây thơ đến mức cô cũng chẳng tự biết.
"Nếu nhất định phải hút, thì mở cửa sổ ra."
Thấy ngăn không nổi, cô thuận tay đưa luôn bật lửa cho anh. Nhưng tay vừa đưa ra, cổ tay đã bị bàn tay to của anh nắm chặt, khớp xương yếu ớt bị anh kìm lại trong lòng bàn tay.
Chưa kịp phản ứng, Cố Đình Yến đã quăng hộp thuốc đi, một tay siết eo thon nhỏ của cô, cúi người xuống, chặn kín môi cô.
Mùi vị nơi cánh môi lan tràn, ngọt mềm đến phát điên.
Hệ thống 66: [Alipay báo có 10 triệu vào tài khoản, hảo cảm của Cố Đình Yến: 17%. Aaaa, sao anh ta lại nổi ham muốn với cô nữa rồi!!!]
Đàn ông gần 30 mà không có ham muốn, tôi mới phải lo đấy.
Trong lòng cô trả lời như vậy, nhưng trên mặt thì đỏ bừng, bàn tay yếu ớt bị anh ép xuống ghế, hơi thở dồn dập sắp không thở nổi.
Đến khi tài xế lái xe vào khu Dương Quang Hoa Đình, đầu óc thiếu oxy của cô mới được hít ngụm không khí mới, những ngón tay mềm nhũn chống lên bờ vai rộng thẳng của anh, hổn hển thở mạnh.
Trước mắt là tấm lưng mảnh mà rắn chắc đang khẽ run lên. Cố Đình Yến nhìn cô thật lâu, cuối cùng nhắm mắt, bế cô ra khỏi xe.
"Còn nhớ rõ bổn phận của tình nhân không?"
Trong mơ hồ, cô nghe giọng khàn khàn của anh vang bên tai.
Tới cửa phòng, anh đặt cô xuống. Cô xoa môi mình, ngoan ngoãn gật đầu:
"Nhớ."
Anh phóng túng của anh, em phóng túng của em.
Sắc mặt Cố Đình Yến dịu đi:
"Đi ngủ đi."
...
Vì có sự đồng ý của Cố Đình Yến, Quý Yến Sâm trở về nói với người nhà, liền hợp tác với Cố Tống Khả, cùng Khai Hưng triển khai giải vây, mọi chuyện bận rộn sôi sục.
Ngay cả Khương Mộng, vốn đã lâu đóng cửa không ra ngoài, cũng nghe được vài lời bóng gió của anh ta, ngỡ rằng anh ta sắp phát tài to.
Giấc mơ ngôi sao tan vỡ, danh tiếng cũng nát bét, cô ta bắt đầu mơ về cuộc sống thiếu phu nhân giàu sang, trở nên ngoan ngoãn ở nhà chờ gả.
Hôm nay, Khương Noãn Noãn hẹn với Trạch Hằng để ký hợp đồng, cô bắt taxi đến.
Trạch gia cổ trạch là một trang viên lớn, non nước hữu tình, trang trí chỗ nào cũng tao nhã.
Quản gia bưng trà lên:
"Thiếu gia sáng nay gặp chút tình huống bất ngờ, còn đang ở bệnh viện, cô Khương cứ tùy ý đi dạo trước."
"Bao giờ anh ấy về?" Khương Noãn Noãn hỏi.
"Buổi trưa sẽ về."
Lúc này hệ thống 66 vang lên:
[Nhân cơ hội này, cô có thể đi tìm nam chính cuối cùng.]
Khương Noãn Noãn nhấp ngụm trà:
"Còn một người nữa?"
[Trạch Hằng chỉ là nam phụ. Tính ra cô mới tiếp xúc ba người.]
"Là ai?"
[Em trai anh ta, Trạch Lâm. Nữ chính Phó Dĩnh bị bắt cóc, Trạch Lâm trên đường đi cứu thì gặp tai nạn xe, khiến Phó Dĩnh bị thủ tiêu, rơi xuống biển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=43]

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh ta còn mất đi một chân - đó trở thành nỗi đau cả đời.]
Khương Noãn Noãn ngẩn người:
"Khoan, Phó Dĩnh và Phó Thi Lưu có quan hệ gì?"
"À, hai người là chị em, mỗi người trong truyện riêng đều đóng vai người thân, vai phụ."
Khương Noãn Noãn: "..." Quả nhiên vẫn là mấy tình tiết sáo rỗng.
"Có chắc là không phải cậu định biến tôi thành hải vương (dắt mấy anh) không đấy?" Cô lại nhấp thêm ngụm trà, đè lại trái tim run rẩy.
66 học giọng Cố Đình Yến:
[Cô xứng chắc?"]
"...???"
"Thật đấy, không phải tôi nói chứ 66, người khác xuyên sách làm nữ phụ còn có đủ loại bàn tay vàng. Nhìn lại tôi đi, có gì đâu?" Khương Noãn Noãn bĩu môi.
[Cô có tôi và 100 tỷ.]
Chưa kịp quay về, tiền cũng chỉ là con số nhìn được chứ không sờ được. Nhỡ thất bại thì ngay cả cọng lông cũng chẳng còn.
Khương Noãn Noãn cười lạnh, đứng dậy:
"Cái bánh vẽ này của cậu, có phải càng ngày càng to, càng ngày càng tròn không?"
[Hứ.]
Cô nhìn quanh, thấy ban công tầng hai quen thuộc, lối dẫn ra vườn hoa hồng.
Khương Noãn Noãn bước lên bậc thang, đẩy cửa kính ban công đi ra.
Nắng vàng rực rỡ, cái nóng mùa hè rọi lên da hơi gắt.
Cô nheo mắt, liếc cái liền thấy một người đàn ông ngồi dưới bóng cây, xung quanh là khóm hồng được chăm sóc kỹ lưỡng. Anh ta mặc áo sơ mi lụa màu đỏ sẫm, mái tóc vàng dài ngang vai, hơi xoăn nhẹ, dưới ánh nắng buổi chiều nhuộm nên một sắc thái dịu dàng.
Chưa thấy chính diện, chỉ nghiên mặt thôi cũng đủ kinh diễm.
"Cả nhà này hình như ai cũng dịu dàng nhỉ." Khương Noãn Noãn lẩm bẩm.
Cô bước xuống bậc thang, đúng lúc thấy một người làm vườn đang tưới hoa. Anh ta không nhìn thấy có người phía sau gốc cây, nước văng ướt đất, bắn lên lưng áo của người đàn ông, làm bẩn cả bảng vẽ nhỏ trong tay anh ta.
"c.h.e.c tiệt! Làm việc kiểu gì thế hả?"
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp vườn hồng, Khương Noãn Noãn khựng lại, thấy đánh giá của mình quá sớm rồi.
"Xin lỗi thiếu gia! Tôi không thấy cậu ngồi ở đó, xin lỗi!" Người làm vườn vội vàng tới xin lỗi, nhưng rõ ràng không đủ để xoa dịu cơn giận của người đàn ông ngồi dưới đất.
Anh ta cầm bảng vẽ cỡ bàn tay, ném thẳng vào trán người làm vườn.
"Cút!"
Bốn góc sắc nhọn của bảng vẽ lập tức khiến trán đối phương chảy máu, suýt quỳ xuống cầu xin.
Khương Noãn Noãn trầm mắt:
"66, cậu đâu có nói với tôi là còn nguy hiểm tới tính mạng nữa."
[Hắn bị rối loạn cảm xúc đấy, tùy cô xử lý.] Hệ thống 66 nói xong liền giả c.h.e.c.
Chẳng trách hôm dự tiệc không thấy anh ta.
Khương Noãn Noãn bước tới, cách Trạch Lâm chừng bốn, năm mét thì dừng lại.
Cảm xúc anh ta bùng phát, cả người run rẩy vô thức, bảng màu văng đầy đất, làm bẩn chiếc quần kaki.
Có thể nhìn thấy rõ, một bên ống quần anh ta trống rỗng ---- thật sự đã mất đi một chân.
Người làm vườn thấy anh ta chống một chân đứng dậy khỏi ghế, muốn ngồi lên xe lăn, liền vội vàng chạy tới đỡ, lại bị hất mạnh ra.
Người đàn ông hung hăng quát:
"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào tao! Cút!"
Người làm vườn luống cuống, vô tình nhìn thấy Khương Noãn Noãn, còn tưởng cô là bảo mẫu mới đến.
Anh ta vội vã bước tới:
"Thiếu gia lại phát bệnh rồi, cô mau qua đỡ giúp đi."

Bình Luận

0 Thảo luận