Khương Noãn Noãn thuận miệng tiếp lời:
"Rồi sao nữa?"
"Anh ta chỉ nhìn mặt thôi, đến hôn cũng chẳng hôn." Vừa nói, Diêu Chức lại tức muốn khóc. "Tôi còn tưởng mình sẽ là người đặc biệt, cô đoán sao?"
Khương Noãn Noãn: "...Rồi sao?"
"Hôm nay cuối tuần, đúng bảy ngày thì đá tôi. Oa oa oa oa..."
Khương Noãn Noãn nhìn người phụ nữ đổ cả người vào ngực mình, lấy nước mắt bôi đầy lên bộ vest đen của cô. Trong một khoảnh khắc, cô không biết nên thương tiếc cô ta, hay nên thương tiếc bộ vest đen yêu thích của mình.
Cô cố gắng giữ mặt mũi nghiêm túc, vỗ lưng đối phương:
"Ngày mai là thứ Hai rồi, cô đổi ngay một anh bạn trai một đêm tám lần đi. Cơ thể không xài được thì tuyệt đối không cần giữ."
Trong tiếng khóc nức nở của Diêu Chức, buổi triển lãm trang phục chính thức bắt đầu. Người cuối cùng lên sàn là Ảnh hậu Đặng Mộng Lan, còn ngay trước cô ta chính là Hàng Phán Hạ.
Chiếc váy đuôi cá phối cùng bộ trang sức kim cương hồng hình rắn khiến cả khán phòng ồ lên kinh ngạc, toàn bộ ánh đèn flash hướng về phía cô ấy.
Bộ trang sức này kết hợp với thiết kế của Tằng Hải, đã hoàn mỹ diễn giải thế nào là "tiểu yêu tinh thanh thuần".
Ngay sau đó Đặng Mộng Lan xuất hiện. Rõ ràng bộ váy áo áp chót của cô cũng xa xỉ, nhưng do tuổi tác đã lớn, phong cách trang điểm thiên về ổn trọng, thêm vào bộ trang sức không có gì mới mẻ, nên bị so sánh hoàn toàn lép vế.
Đi vào hậu trường, sắc mặt cô ta khó coi hẳn. Cô biết rõ bộ trang sức đắt đỏ trên người Hàng Phán Hạ là của thương hiệu Kiều Lâm -- nhãn hiệu mà lần đó cô ta và ekip đã cân nhắc rồi loại bỏ.
Giờ tận mắt thấy thiết kế độc đáo và kỹ thuật chế tác đỉnh cao, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ, như thể vinh quang và vật đáng thuộc về mình lại bị người khác cướp mất.
Người cuối cùng xuất hiện là Cố Thời Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=162]
Anh khoác áo lông chồn đen, đi giày lính, giống như một dã nhân gợi cảm bước ra từ bộ lạc nguyên thủy. Bên trong trống trơn, cơ bụng rắn chắc hiện rõ, quyến rũ đến mức khiến cánh phóng viên điên cuồng bấm máy. Chỉ vì tạo hình hoang dã này mà anh lập tức leo lên hot search.
Buổi triển lãm kết thúc, trước khi Khương Noãn Noãn rời đi vẫn còn nghe thấy Diêu Chức lẩm bẩm muốn sáng tác một bài hát để nguyền Cố Thời Châu cả đời không ngóc đầu dậy nổi.
Cô ngồi lên xe bảo mẫu của Hàng Phán Hạ, thuận miệng hỏi:
"Tiệc ở đâu vậy?"t Phán Hạ ytrả lời tin nhắn cho Bách Lương, rồi thấy cần phải giải thích với Khương Noãn Noãn: "Tối nay là sinh nhật Cố Thời Châu, địa điểm là của anh ta."
Khương Noãn Noãn nhấp một ngụm nước, nghĩ tới cảnh vừa rồi bị anh ép sát lên bàn, khẽ hỏi:
"Là anh ta mời tôi?"
Hàng Phán Hạ gật đầu:
"Ừ."
Bách Lương mời hay Cố Thời Châu mời cũng như nhau, hai người bọn họ lớn lên chung một quần, chẳng khác gì.
"Cho tôi hỏi thật nhé." Khương Noãn Noãn quay sang: "Cô và anh em Cố Thời Châu ở bên nhau... coi như quan hệ gì?"
Hàng Phán Hạ ngẩn ra, trong lòng dâng chút chua xót, rồi bình thản nói:
"Người tình cố định và bạn giường thôi. Anh ấy sẽ cho tôi tài nguyên, nhưng cũng chỉ có thế."
Khương Noãn Noãn: "Cố Thời Châu cũng vậy à?"
Hàng Phán Hạ ngẫm nghĩ một lát:
"Không có. Anh ta nhìn có vẻ chẳng nghiêm túc, nhưng thực ra bao lâu nay với mấy cô gái kia cũng chỉ là nhìn thôi. Tôi chỉ từng nghe Bách Lương nói, anh ta có người trong lòng."
Cố Thời Châu là một trong hai nam chính, sạch sẽ là điều kiện bắt buộc.
Nếu nói anh chưa từng hôn ai, thì chẳng phải là đang giữ thân như ngọc vì Phó Thi Lưu? Ngoài mặt thì hoa tâm, thực chất còn bảo thủ hơn cả anh trai.
Cô sờ cằm suy tính, ước lượng khả năng tối nay vừa moi được tiền, vừa gia tăng hảo cảm với anh ta.
Hệ thống 66: [Cô vừa bị anh ta vạch trần chuyện ở cùng anh trai mình, ngay sau đó còn định dính vào, không sợ ăn đòn sao?]
Khương Noãn Noãn lườm:
"Đây là truyện song nam chính, nếu không có khả năng tiếp nhận thì chơi gì mà bánh quy Oreo nhân đôi?"
Hệ thống 66: "..." nghẹn họng, không biết đáp sao.
Hàng Phán Hạ quay về công ty ký thêm mấy hợp đồng cho mấy ngày tới, rồi mới dẫn Khương Noãn Noãn đến câu lạc bộ.
"Quần áo của cô sao thế?" Cô vỗ vai đối phương, "Sao dính phấn trắng?"
Khương Noãn Noãn cởi áo khoác, cầm trên tay:
"Ồ, là phấn nền của một phụ nữ thất tình."
Hai người bước lên tầng thượng thì đã muộn. Bên hồ bơi rộng lớn, hơn chục trai gái mặc bikini đan xen nhau, chơi bóng chuyền dưới nước náo nhiệt.
Cảnh xa hoa phóng túng đẫm trong tiền bạc này, Khương Noãn Noãn lại thấy khá thú vị.
Cả hai ăn mặc khá kín đáo, giữa một đám mỹ nhân mát mẻ càng nổi bật. Bách Lương lập tức nhìn thấy Hàng Phán Hạ, vẫy tay gọi cô.
Cố Thời Châu lúc này ngả người trên sofa, hai tay vắt ra sau. Một cô gái vừa thua trò chơi ghé lên muốn hôn anh.
Thấy gương mặt trắng nõn của Khương Noãn Noãn, anh nghiêng đầu tránh nụ hôn, bóp cổ đè cô kia xuống sofa, ánh mắt gắt gao khóa chặt bóng dáng đang tiến lại.
"Ai cho gọi cô ấy đến?"
Không khí nóng bỏng lập tức bị khí lạnh từ người anh ta xua tan.
Bách Lương vội kéo cô gái sắp nghẹt thở kia ra, khoác vai anh:
"Anh em biết cậu vì chuyện Phó Thi Lưu mà rối bời, nên đặc biệt mang đến cho cậu một bản thay thế."
Môi Cố Thời Châu mím chặt, liếc sang anh một cái:
"Cậu cũng biết nghĩ cho tôi nhỉ."
Bách Lương nhìn anh một lúc, chợt kinh ngạc:
"Má ơi, thì ra cậu không phải vì Phó Thi Lưu mà khó chịu à? Vậy cuộc gọi lúc ấy, sao giọng điệu cậu hệt như muốn ăn đòn vậy?"
Cố Thời Châu im lặng không nói. Lúc này Khương Noãn Noãn đã khoác tay Hàng Phán Hạ đi tới.
Bách Lương biết ý, đứng lên ôm lấy bạn gái mình. Hàng Phán Hạ liếc Khương Noãn Noãn một cái, đặt món quà chuẩn bị sẵn lên bàn:
"Quà sinh nhật tặng anh Thời Châu."
Khương Noãn Noãn tay không, chỉ muốn tìm một chỗ khuất ngồi xuống. Nhưng khổ nỗi ghế đã kín hết, chỗ trống duy nhất chính là chiếc sofa mềm bên cạnh Cố Thời Châu.
Mà vừa rồi cô đã thấy rất rõ, anh ta bóp cổ một cô gái, ánh mắt hung hãn, có mấy phần giống hệt anh trai mình.
Khương Noãn Noãn đi tới ngồi xuống, mùi phấn son xộc vào mũi, nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên hỏi:
"Anh đang chơi gì thế?"
Cố Thời Châu khôi phục dáng vẻ lười nhác, vắt chân, cầm một viên xúc xắc tung lên bàn:
"Thua thì chịu phạt, chơi không?"
Bầu không khí giữa hai người khác lạ đến mức Hàng Phán Hạ cũng nhận ra. Cô chủ động nhặt xúc xắc:
"Sút hay so điểm? Thế nào cũng được."
Khương Noãn Noãn nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên viên xúc xắc:
"Được, tôi cũng chẳng chuẩn bị quà sinh nhật cho Nhị gia, vậy thì chơi đi."
Đánh xúc xắc, cô không thể thắng nổi đám công tử, tiểu thư lão luyện này. Nhưng mục đích cô đến đây vốn là để chơi.
Nắp vừa mở, cả bàn chỉ số của cô nhỏ nhất. Bách Lương cười hỏi:
"Thật lòng hay mạo hiểm?"
"Thật lòng."
Cố Thời Châu nhón một hạt đậu phộng bỏ vào miệng:
"Đã từng lên giường với ai chưa?"
Vừa hỏi, Bách Lương -- người có số lớn nhất -- liền im miệng, coi như công nhận quyền hỏi thuộc về anh ta.
Ở bàn tiệc của người trưởng thành, đề tài dường như luôn thẳng thừng như vậy.
Pass chương sau: khu nhà Noãn Noãn mới dọn tới tên gì. Gợi ý: có 12 chữ, viết liền kh dấu kh in hoa
Khương Noãn Noãn xoay chiếc ly trong tay, bình tĩnh đáp:
"Chưa từng."
Xung quanh vang lên một loạt xuýt xoa, hẳn là tò mò một cô gái hơn hai mươi lại trong sáng đến vậy, còn mang chút nghi ngờ cô đang nói dối.
Cô dùng vành ly gõ nhẹ mặt bàn, bổ sung thêm:
"Thật."
Cố Thời Châu nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của cô, đá mạnh vào bàn coi như thừa nhận:
"Tiếp tục."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận