Cô theo Cố Đình Yến lên xe. Anh ngồi vào ghế lái, tài xế đã rời đi từ trước.
Anh hạ nửa cửa kính, hút một điếu thuốc, một tay giữ vô lăng, lái xe ra khỏi cảng. Khói thuốc theo gió đêm bay đi, đường nét gương mặt trẻ trung nhưng trầm ổn của anh phủ đầy sương lạnh. Khương Noãn Noãn ngồi ngay ngắn bên cạnh, im lặng ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ.
Xe chạy vào khu Bích Thủy Loan, nơi cửa ra vào có dán thông báo: tối nay hầm đỗ xe gặp sự cố điện. Xuống hầm, quả nhiên tối om, chỉ còn hai luồng sáng từ đèn xe chiếu về phía trước.
Cố Đình Yến đạp thắng, rẽ vào gara riêng. Anh suốt dọc đường không nói tiếng nào, đủ để thấy đang tức giận. Khương Noãn Noãn chủ động phá vỡ im lặng:
"Trong nhà còn ít trứng với rau, lát nữa lên em nấu mì cho anh ăn nhé?"
Cô vừa quay người chuẩn bị mở cửa thì anh đã nhanh tay khóa chốt. Đầu điếu thuốc cháy dở bị anh búng ra ngoài, sau đó anh nâng kính cửa sổ lên. Trầm mặc hồi lâu, anh mới khàn giọng hỏi:
"Anh đã bảo em tránh xa hắn. Sao em chưa bao giờ nghe lời? Khó lắm à?"
Hai đèn pha trước xe vừa tắt, cả khoang xe chìm trong bóng tối. Khuôn mặt anh căng cứng, còn Khương Noãn Noãn thì không nhìn rõ biểu cảm, chỉ thấy mơ hồ nên hơi hoảng.
"Có chứ. Nhưng em chỉ nhận một lời mời thân thiện thôi mà."
Cố Đình Yến nheo mắt, giọng trầm xuống:
"Em giao du đến mức chọn cả Cố Thời Châu sao?"
Âm thanh khóa dây an toàn vang lên "cạch" một tiếng. Trong bóng tối, mọi tiếng động đều bị phóng đại. Khương Noãn Noãn nắm chặt vạt váy, cố giữ bình tĩnh:
"Là anh ấy mời em với tư cách bạn bè, em đi cho có lễ. Bọn em không làm gì hết."
"Không làm gì?" Anh lạnh lùng ngắt lời, "Lễ hội pháo hoa ở cảng Lăng vốn là chỗ hẹn hò của các cặp đôi. Ý đồ của hắn quá rõ. Còn chuyện em đến phim trường tìm hắn, cũng không định tìm anh à?"
Khương Noãn Noãn cắn môi, nhìn vào bóng dáng mơ hồ của anh:
"Người ta cũng có thể đi xem pháo hoa cùng gia đình, hoặc đi một mình. Em chỉ hẹn đi từ phim trường ra thôi. Việc ghé đoàn phim hoàn toàn tình cờ, em lạc đường, chen vào nhóm fan. Đưa nước cho anh ấy cũng do fan nhờ. Gần đây anh ấy dính tin đồn với một nữ diễn viên, mấy fan muốn em... muốn em đứng ra giải thích giùm."
Nói đến đây, cô ngượng ngùng cúi đầu, giọng nhỏ dần:
"Dù sao thì... tất cả đều là ngoài ý muốn."
Anh mím môi, không đáp, nhưng rõ ràng chưa được trả lời thỏa đáng. Không khí trong xe nặng nề đến mức nghẹt thở.
Khương Noãn Noãn thấy nóng, liền cởi áo khoác đặt lên chân:
"Hơn nữa... tại sao em phải đi tìm anh?"
Cô nghiêng người, hai tay đặt lên hộp tỳ tay, biết khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, đến mức có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên áo vest của anh.
"Em vốn chỉ là cái bóng của Phó Thi Lưu, chuyện này chưa thể để ai biết. Giờ trên danh nghĩa anh còn có vị hôn thê là Phi Hân, em đến công ty tìm anh thì còn ra gì? Huống hồ em gọi điện, chính miệng anh bảo phải tăng ca. Anh luôn đặt công việc lên hàng đầu."
Ngực Cố Đình Yến nghẹn cứng, gương mặt sa sầm.
Hồi lâu sau, anh hỏi thẳng:
"Khương Noãn Noãn, em đã từng thật sự nghĩ sẽ đi tiếp với anh chưa?"
Cô không chút do dự mà tức giận đáp:
"Làm sao biết được? Ngay cả đêm giao thừa anh cũng quên. À, cả Valentine thường ngày cũng thế. Chúng ta chẳng có ngày lễ tình nhân, chẳng có buổi hẹn hò nào. Anh từ đầu đến cuối chỉ ném tiền vào mặt em, tưởng thế là giải quyết được mọi chuyện."
"Tiền giải quyết được rất nhiều. Em cũng chưa từng tỏ ra không hài lòng. Chính em đã từng lấy đó làm lý do."
"..." Khương Noãn Noãn nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
Cô trừng mắt, phản kích:
"Thế anh không nghĩ người khác cũng có thể dùng cách đó với em à? Ai cũng có thể ném tiền, anh có gì đặc biệt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=284]
Đọ xem ai vung nhiều hơn chắc?"
Hơi thở Cố Đình Yến chậm lại, ánh mắt đen dài lóe lên tức giận.
Cô mặc kệ, nhân lúc này cúi người mở chốt cửa, định xuống xe. Nhưng chưa kịp chạm tay vào tay nắm, cánh tay đã bị anh túm chặt, kéo giật trở lại.
Cô ngã vào ghế, rồi ngay sau đó bị nhấc bổng, đặt hẳn lên đùi anh. Hai chân cô đập vào cửa xe phát ra tiếng "cộp", thân hình nhỏ nhắn bị giữ chặt, không thể động đậy.
"Cố Đình Yến!"
Tim Khương Noãn Noãn loạn nhịp, bàn tay chống vào bắp đùi rắn chắc của anh. Ghế lái vốn nhỏ, nay cô ngồi trên người anh, gần như chẳng còn chỗ xoay sở.
Mùi hương mềm mại tràn vào, anh giơ tay tát nhẹ xuống mông cô một cái, phát tiết sự giận dữ.
Cô giật mình run lên, hét:
"Đau! Anh làm gì thế! Bạo lực gia đình à!"
Áo vest anh bị cô giằng bung hai nút. Anh bắt lấy cổ tay cô, lạnh giọng:
"Nói cho tử tế. Em muốn tìm ai chi tiền cho mình?"
Mắt cô đỏ hoe, tức tưởi đáp:
"Tìm ai cũng được, thiếu gì người!"
Bàn tay trên eo cô bỗng siết chặt. Anh thẳng lưng, đè cô ép sát vào vô lăng, rồi bất ngờ cúi xuống hôn mạnh.
Nụ hôn nặng nề, gấp gáp đến mức gần như cắn rách môi. Cô đau đớn phản kháng, nhưng lại bị anh chặn miệng, không cho phát ra âm thanh. Ngoài gara, ánh đèn xe khác quét qua, sáng lóa khiến Khương Noãn Noãn toàn thân run rẩy, nổi cả da gà.
Biết cô sợ bị người khác nhìn thấy, anh giơ tay che mặt cô, nới lỏng nụ hôn, để cô thở một chút, rồi thấp giọng nói ngay bên tai:
"Lúc anh đưa danh thiếp cho em, em đâu có như bây giờ. Khi đó anh chưa từng nghĩ sẽ yêu em."
"Nhưng giờ đã vậy rồi, anh sẽ không buông tay. Em đồng ý chờ anh, thì đừng để ý đến ai khác."
"Anh bận, nên mới dùng tiền bù đắp. Giờ anh đã tự cho mình nghỉ, nhưng chính em bảo dời đến tận mùa xuân năm sau. Anh hiểu tâm ý em, nên mới thuận theo."
"Chuyện tình cảm anh không giỏi, cũng chẳng tinh tế. Em nhắc thì anh mới biết phải làm."
Hơi thở cô dồn dập, đôi chân dài áp vào quần âu của anh bên dưới váy. Chân cô cố gắng tìm chỗ đứng, nhưng hai chân anh hơi tách ra, không cho cô chỗ nào để nghỉ ngơi, hai chân cô đung đưa yếu ớt. "Em nghe thấy chưa?"
Cố Đình Yến nhìn cô chằm chằm, lòng bàn tay luồn vào dưới chiếc váy tím trải dài ngang chân, vén gấu váy lên. "Nói chuyện với anh đi."
Anh mạnh bạo đến mức Khương Noãn Noãn không chịu nổi. Đôi chân dài của cô run lên, cô cắn môi. "Em... nghe... thấy rồi."
Cô nắm chặt tay anh, móng tay gần như cào vào những thớ cơ rắn chắc của anh. "Lấy nó ra."
Ngoài cửa lại có ánh đèn chiếu tới. Cô sợ hãi bị nhìn thấy, vội vùi đầu vào ngực anh, kéo vạt áo vest nhăn nheo che mặt.
Nhịp tim anh đập dữ dội, lồng ngực phập phồng, dù ngoài miệng ra vẻ trấn tĩnh nhưng cảm xúc hoàn toàn không kìm nổi.
Anh không làm theo lời cô. Một tay ấn chặt hông cô, thấp giọng bên tai:
"Là em không chịu thả lỏng."
Khương Noãn Noãn ngửa mặt, tức tối cắn mạnh vào cằm anh:
"Em không thích! Hôm nay em mặc váy, càng tiện cho anh quá nhỉ!"
Anh biết rõ tình thế, nhưng chỉ cúi xuống hôn đáp trả, giọng khàn khàn:
"Em rõ tâm ý của anh với em. Chuyện với Cố Thời Châu không phải lỗi của em. Nhưng còn Trạch Hằng thì sao? Người trong đêm tuyết đó--chính là em."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận