Thấy cô nhìn mình hơi lâu, đôi mắt hạnh kia vẫn còn vương chút quyến rũ chưa tan, từng sợi từng sợi như móc lấy anh, Cố Thời Châu chịu không nổi, bế cô lên cao hơn một chút, rồi cúi xuống áp môi, vừa quấn quít vừa cắn nhẹ:
"Anh không mua bao... Hay là bảo Phạm Tương chạy ra ngoài tiệm thuốc một chuyến?"
Khương Noãn Noãn thở gấp, đưa tay đẩy anh:
"Em đâu có nghĩ đến chuyện đó."
Đáp lại cô là một tràng cười khàn trầm, môi anh lướt qua má cô, lưu luyến mãi mới chịu rời đi:
"Vậy thì đừng nhìn anh như thế, anh muốn phát điên rồi."
Bàn tay Khương Noãn Noãn siết chặt, để lại vài vết cào trên ngực anh, rồi gạt tay anh ra, nhảy khỏi đùi, thở dồn dập trừng mắt:
"Đi gặp fan của anh đi, mấy lời vừa nãy anh dám nói với họ không?"
"Không, mấy lời này chỉ nói với em thôi."
Cố Thời Châu bắt chéo chân, bụng rắn chắc mất đi sự che chắn từ cơ thể cô, dưới làn da lạnh lẽo, từng đường cơ bắp căng chặt, ẩn hiện dưới thắt lưng quần càng thêm rõ rệt.
Bộ dạng như thể chỉ cần cô nhào đến là phạm tội ngay, Khương Noãn Noãn không dám nhìn thêm, vội quay đi chỉnh lại quần áo, rồi gọi Phạm Tương và chuyên viên tẩy trang vào.
Hai người vừa bước vào đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ và ngực anh, ngay cả không khí cũng tràn ngập một thứ ám muội không cần nói mà ai cũng hiểu.
Sau buổi gặp fan, cả hai cùng đến nhà hàng Nam Xuân ăn chút cơm trưa. Trong lúc đó, Khương Noãn Noãn nhận được một cú điện thoại bất ngờ.
Ba mẹ cô ở Lăng Cảng bị tai nạn xe, cần người ký giấy phẫu thuật.
Khương Noãn Noãn nhíu mày:
"Sao lại gọi đến số của tôi? Mấy người không liên lạc với Khương Mộng và Khương Yến à?"
Y tá bên kia giọng gấp gáp:
"Chúng tôi cũng gọi rồi, nhưng người ta không đến. Cô cũng là con gái họ, mau tới xem đi."
Điện thoại nói chẳng rõ ràng, cô lập tức xách túi muốn đi.
Cố Thời Châu đứng dậy:
"Người nhà họ Khương muốn gặp em?"
Khương Noãn Noãn lắc đầu, lòng cũng rối:
"Không biết, cứ đến bệnh viện xem sao đã."
Anh không hỏi thêm, chạy chiếc mô-tô mới đổi, đưa cô thẳng đến bệnh viện.
Đến trước cửa phòng mổ, bác sĩ đưa giấy đồng ý phẫu thuật. Khương Noãn Noãn vừa nhìn tên, mới phát hiện người nằm trong phòng mổ không phải ba mẹ nuôi Khương gia, mà là ba mẹ ruột của thân thể này.
Từ ngày tiếp nhận cơ thể này, cô chưa từng nhận được chút tin tức nào về ba mẹ ruột, cũng không chủ động đi tìm. Vậy mà giờ họ lại đột ngột xuất hiện trong tình cảnh nguy kịch thế này. Cô ký đơn đồng ý, trong lòng vẫn còn ngổn ngang.
Cố Thời Châu dẫn theo hai cảnh sát đi tới:
"Họ tìm em."
Đóng tiền viện phí xong, Khương Noãn Noãn lại theo cảnh sát đến đồn.
Camera giám sát cho thấy vào lúc 12 giờ trưa, hai ông bà già bưng hũ dưa muối băng qua đường, đi về hướng khu biệt thự nhà họ Khương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=282]
Con đường ngoại ô vắng người, lại rộng, thế mà bị một chiếc xe tải vượt tốc, chạy đèn đỏ, tông thẳng cả hai.
Cảnh sát thở dài:
"Cũng may là xe trống, nếu không thì chẳng có cơ hội cấp cứu."
Tài xế gây tai nạn đã bị khống chế, vừa thấy Khương Noãn Noãn thì gần như quỳ xuống, hối hận không thôi.
Cô chẳng có bao nhiêu cảm xúc, chỉ lạnh nhạt: chuyện bồi thường thì theo quy định mà xử. Rời khỏi đồn, chiếc áo khoác dạ sáng màu cô để quên trên ghế, Cố Thời Châu nhặt lên, khoác lại cho cô, tay đặt nhẹ trên eo, hỏi:
"Anh đưa em về bệnh viện nhé?"
Trong mắt anh, đi xem pháo hoa hay đến bệnh viện đều được, chỉ cần hai người có thể ở cạnh nhau.
Chiều muộn, mặt trời sắp lặn, lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu.
Khương Noãn Noãn lắc đầu:
"Không, em muốn đi xem pháo hoa."
Trong ba năm cô chưa đến đây, thân phận của nguyên chủ đã là thiên kim giả, vốn chẳng còn liên hệ với ba mẹ ruột. Có lẽ, mối quan hệ vốn không tốt, cũng chẳng thân thiết.
Hai ông bà ôm hũ dưa muối đến nhà họ Khương, chắc cũng chỉ muốn gặp Khương Mộng. Mà Khương Mộng bây giờ sống cũng chẳng tốt, đương nhiên chẳng buồn để ý ba quá mẹ nuôi từng dưỡng mình.
Nghĩ sơ qua, Khương Noãn Noãn cho rằng mình bỏ tiền cứu chữa là đủ, còn lại chẳng liên quan gì.
Cố Thời Châu chưa từng nghe cô nhắc đến ba mẹ ruột, đoán chắc mối quan hệ xa cách, liền ôm cô ngồi lên chiếc mô tô đen cao lớn, nắm tay cô nhét vào ống tay áo khoác:
"Vậy thì mặc ấm rồi theo anh đi ngắm pháo hoa trên thuyền."
Khương Noãn Noãn tách chân ngồi vắt qua, ôm lấy eo anh:
"Chạy chậm thôi, tối rồi gió lạnh."
Cố Thời Châu khẽ cười:
"Thế em ôm chặt hơn thì mới có tác dụng."
Khương Noãn Noãn thò tay vào trong áo, nhéo mạnh vào eo anh. Trong gió nghe rõ tiếng anh hít mạnh, cô vừa nhịn cười vừa mắng:
"Cố Thời Châu, đáng đời, chạy chậm lại đi."
Cô tựa đầu vào lưng anh, môi cong cong.
Đúng lúc đó, Cố Đình Yến kết thúc công việc sớm, lấy hai tấm vé thuyền ở Bích Thủy Loan. Vì dì Mai nói cô không ở Dương Quang Hoa Đình nên anh đến đây, định đón cô đi xem pháo hoa.
Nhưng căn nhà tối om, không bật một ngọn đèn.
Người đã không còn ở đó.
Anh tháo lỏng cà vạt, dựa bên tủ giày, gọi điện cho Khương Noãn Noãn.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia vọng lại tiếng loa phát nhạc, tiếng người ồn ào chen chúc.
Anh trầm giọng hỏi:
"Em ở đâu?"
Khương Noãn Noãn nhìn con thuyền sắp khởi hành, thành thật đáp:
"Em đang xem pháo hoa, anh xong việc rồi à?"
Nhìn tấm vé VIP trên tay trợ lý Lý mới mua về, Cố Đình Yến vô thức siết chặt:
"Đi với ai?"
Bên kia im lặng một lát, rồi trả lời:
"Cố Thời Châu mời em đi xem. Anh muốn qua đây không?"
"Ai cơ?" giọng nam bất cần bỗng chen ngang, ngay sau đó điện thoại bị ngắt.
Người ta nói lễ hội pháo hoa sông Lăng Cảng mỗi năm một lần, là nơi các đôi tình nhân nhất định phải đi dịp cuối năm. Cố Đình Yến chưa từng quan tâm, nay nổi hứng muốn đưa cô đi, lại bị người khác nhanh chân mang cô đi trước.
Anh đứng lặng một lát, gương mặt tuấn tú chìm trong u ám, rồi tiện tay vứt cà vạt lên tủ, bước ra ngoài.
Khương Noãn Noãn bị người xô đẩy, suýt ngã, may mà Cố Thời Châu kéo cô lại mới đứng vững.
Chỗ ngồi trên du thuyền VIP không phân chính phụ, ai cũng chen chúc đứng trên boong tàu.
Ngón tay cô vô tình bị đè lên nút ngắt, làm cuộc gọi tắt máy.
Cố Thời Châu hỏi:
"Điện thoại của anh trai anh à?"
Khương Noãn Noãn nắm chặt lan can, gật đầu:
"Anh ấy chắc sẽ đến."
Dù chưa nói rõ, nhưng linh cảm cho cô biết, nhất định anh sẽ tới.
Khóe môi Cố Thời Châu trễ xuống, hai tay chống lan can, vây cô vào giữa. Dưới vành mũ, đôi mắt đào hoa thoáng hiện sự tối tăm:
"Có anh vẫn chưa đủ sao? Còn muốn gọi anh ta đến?"
Ánh mắt hạnh của cô thoáng lên chút bất lực:
"Anh và em là mối quan hệ gì, còn em và anh ấy lại là mối quan hệ gì?"
"Lúc này em mới biết nhắc nhở anh à?" Anh cúi xuống, cô hơi nghiêng đầu né, để lộ tai trắng nõn.
"Lùi ra đi, đông người quá."
"Đeo khẩu trang thì anh hôn em thế nào?" Cố Thời Châu chạm khẽ vành tai cô, bóp nhẹ, giọng bất mãn:
"Ở trên giường sao em không nhắc chuyện 'quan hệ'? Không bảo anh giữ khoảng cách?"
Khương Noãn Noãn quay đầu lại:
"Thì quan hệ đâu chẳng phải thể hiện ở trên giường sao? Em cần gì phải nhắc?"
Cố Thời Châu nghẹn lời, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, mu bàn tay nắm lan can nổi gân xanh.
Anh thấy bức bối, nghiến răng nói:
"Phải đợi đến lúc em hết hợp đồng vớ vẩn kia, rồi thật sự thích hắn thì mới được sao?"
Khương Noãn Noãn chớp mắt chậm rãi:
"Cố Thời Châu, anh vốn dĩ không chơi nổi trò chơi này."
Cổ họng anh nghẹn lại, môi dưới khẩu trang mím chặt, kéo ra một nụ cười xấu xa:
"Chơi thì có thể thua, nhưng em cũng thoát không khỏi anh."
"Em đâu có bảo anh đi." Khương Noãn Noãn khẽ khàng nói, dựa vào ngực anh:
"Đứng yên đi, em không muốn bị ngã xuống đâu. Lát nữa anh trai anh tới, anh phối hợp chút."
Giọng cô lúc này mềm mại, như mang theo cầu xin.
Quả thật cô rất biết chọn thời điểm để khiến anh ngoan ngoãn.
Cố Thời Châu cắn nhẹ trong má, nhẫn nhịn lùi về sau đứng ngay ngắn.
Không chơi nữa thì sao, ván cờ đã mở, anh không tiếp tục, không mang cô về nuôi giữ, thì cũng chỉ có thể bị đá văng ra khỏi bàn cờ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận