Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 125: Quá Khứ

Ngày cập nhật : 2025-09-13 15:03:59
Bóng dáng dài từ phía sau phủ xuống người cô, thấy cô lại vội vàng đưa tay ra trước, cậu muốn đưa tay ra nắm lấy nhưng lại lặng lẽ rút về:
"Trong nhà có đá, đi thôi."
Bóng đen che phủ dần lùi lại. Khương Noãn Noãn xoay người, thấy Phi Cẩm Triệu khoác ba lô một vai, nghiêng đầu liếc nhìn cô:
"Không theo à?"
"Đến đây." Cô nhấc chân bước theo.
Hai người một trước một sau vào nhà.
Phi Cẩm Triệu đặt đồ xuống, bật chiếc điều hòa chưa từng dùng, rồi mở chiếc tủ lạnh cũ lấy khay đá ra. Cậu dùng khăn bọc một túi đá, đặt lên lòng bàn tay Khương Noãn Noãn.
Cậu cúi mắt nhìn tay cô:
"Hai tay đều va phải à?"
"Ừm." Khương Noãn Noãn mặt không đổi sắc gật đầu. Không thể nói thật là đánh người đến sưng tay, quá mất hình tượng. Phi Cẩm Triệu không hỏi thêm, rót cho cô một cốc nước:
"Dự định bao giờ đổi nhà?"
Đá lạnh buốt, Khương Noãn Noãn thay đổi tay liên tục để đỡ. Nghe vậy, cô đáp:
"Ngày mai hoặc ngày kia, đợi tôi làm xong việc rồi đi đổi."
"Ừ."
Khương Noãn Noãn đã quen với dáng vẻ ít lời của cậu. Cô dựa vào sofa, nhìn quanh căn nhà cũ, ánh mắt xoay xoay.
"Phi Cẩm Triệu." Cô quay sang, giọng mềm nhũn:
"Vừa rồi anh có phải lo cho tôi không?"
Động tác lấy máy tính hơi khựng lại.
"Tôi chỉ không muốn lại gặp phiền phức như hôm nay."
"Chuyện này tôi sai." Khương Noãn Noãn lại nói:
"Đợi tôi tìm được nhà mới, anh giúp tôi chuyển nhà nhé. Một mình tôi không làm xuể."
Phi Cẩm Triệu ngẩng mắt, ánh nhìn rơi lên đôi môi đang mấp máy của cô:
"Được."
Ngay lập tức, cô nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, chẳng hề có chút ngại ngùng hay lúng túng nào sau nụ hôn tối qua, như thể đã quên sạch sẽ.
Quên thì tốt hơn.
Phi Cẩm Triệu thu lại tâm tư, mở máy tính, ngón tay gõ vài hàng, nhấp vào diễn đàn trường.
Ánh mắt nặng nề quét từng dòng, gương mặt không buồn không vui.
Khương Noãn Noãn ghé vào nhìn, thấy trên đó đầy rẫy những "hắc sử" của cậu, còn có nhiều bức ảnh mà buổi chiều cô chưa thấy.
Ảnh Phi Cẩm Triệu phát tờ rơi, ảnh ngồi dưới gầm cầu bán giấy vệ sinh giá cao, ảnh đi giao đồ ăn, thậm chí có cả ảnh hồi trung học làm phục vụ trong quán ăn.
Còn một bức cũ ở công trường, thiếu niên non nớt ôm bát mì, toàn thân phủ đầy bụi đất, ngồi xổm trước cửa lán ăn ngấu nghiến.
Đọc kỹ bình luận, Khương Noãn Noãn mới biết đó là hồi cấp hai, vì quá nghèo nên từng được báo địa phương đưa tin.
Phi Cẩm Triệu đã làm công việc tầng đáy gần nửa đời, giờ toàn bộ quá khứ bị phơi bày trên mạng.
Khương Noãn Noãn định nói gì đó, Phi Cẩm Triệu "cạch" một tiếng đóng máy tính, không muốn để cô nhìn thêm quá khứ xám xịt vô nghĩa của mình.
"Nếu tay không đau thì về đi."
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh cứng của cậu, biết rõ lời lẽ ác ý kia đã làm cậu tổn thương.
Khương Noãn Noãn giơ tay véo véo má cậu:
"Phi Cẩm Triệu, tôi hiếm khi thấy anh cười đó nha."
Cậu ngửa người né tránh, bắt lấy cổ tay cô:
"Ừ, về đi."
Cô hứa hẹn:
"Chuyện ở trường tôi sẽ giải quyết."
Khương Noãn Noãn quyết định ngày mai sẽ cho Trạch Lâm leo cây nửa buổi, buổi tối lại đến học bù.
"Những lời đồn đó tôi sẽ tự xử lý." Phi Cẩm Triệu đứng dậy, thấy trong tay cô túi đá cũng tan gần hết, liền lấy đi chiếc khăn ướt sũng.
Khương Noãn Noãn đi ra cửa, cậu cũng theo sau, bật đèn điện thoại soi sáng con đường, hộ tống cô đến tận chỗ xe dưới ánh đèn đường.
"Lái chậm thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=125]

Cậu dặn.
Khương Noãn Noãn khẽ cười:
"Ngày mai gặp."
Chưa để Phi Cẩm Triệu kịp hiểu câu đó nghĩa gì, chiếc Audi đã biến mất.
Cậu đứng nguyên tại chỗ rất lâu, mới bắt máy cuộc gọi video rung hai lần.
Đầu bên kia, Vinh Chiêu khuôn mặt trẻ trung xinh xắn, vẻ mặt căng thẳng:
"Cẩm Triệu, gọi hai lần anh mới bắt. Em nghe chuyện ở trường anh rồi, anh không sao chứ?"
Phi Cẩm Triệu hơi ngẩn người:
"Không sao."
Vinh Chiêu thở phào, rồi lại lo lắng:
"Sao có thể không sao, anh chẳng bao giờ nói cho em nghe chuyện gì xấu cả. Đừng lo, em có bạn thân quen biết hiệu trưởng trường anh, em sẽ nhờ họ giúp. Anh không thể là loại người đó được."
"Không cần." Phi Cẩm Triệu đáp.
Vinh Chiêu lộ vẻ tủi thân:
"Đừng lạnh lùng vậy mà. Em thật sự muốn quay về tìm anh, nhưng bố mẹ không cho. Anh chờ em thêm chút nữa, nghỉ hè em sẽ về."
Đầu dây bên kia có tiếng bạn cùng phòng gọi đi học, Phi Cẩm Triệu trầm mặc giây lát:
"Tôi nghỉ đây, cô đi học đi."
Cậu cúp máy, quay người đi vào con hẻm tối.
...
Đêm khuya, hiệu trưởng Đại học Lăng Hoa đang chuẩn bị ôm vợ ngủ, bỗng nhận được một cuộc gọi lạ, nói muốn quyên góp mười triệu cho xây dựng trường và trợ cấp sinh viên nghèo.
Tiền từ trên trời rơi xuống, hiệu trưởng phấn khích suýt lăn khỏi giường, đáp ứng hết mọi yêu cầu bên kia điện thoại.
"Được được được! Chuyện nhỏ thôi, cứ theo lời cô Khương mà làm. Ngày mai gặp nhé, được được."
Mười triệu là khoản lớn với Khương Noãn Noãn, nhưng phía sau còn có "ba kim chủ", nên cô tiêu xài không chút áp lực.
Cô lái xe về Dương Quang, chiếc Maybach sang trọng đã đỗ vào chỗ. Trong nhà đèn vẫn sáng.
Cố Đình Yến còn chưa ngủ, xem ra mua hai phần ăn khuya là đúng.
Khương Noãn Noãn soi gương trong xe, lướt lại một lần chuyện xảy ra trong ngày, chắc chắn không có sơ hở, rồi xách túi bước vào với dáng vẻ nhẹ nhàng.
Dì Mai đã về, trong phòng khách chỉ còn người đàn ông mặc đồ ngủ thoải mái, sống mũi cao mang kính, khóe môi ngậm điếu thuốc, ngồi xem tài liệu. Khí chất "thư sinh lưu manh" bị anh thể hiện đến mức tận cùng.
Nghe tiếng động ngoài cửa, anh quay lại:
"Xử lý xong rồi?"
Ngay khi nhờ trợ lý Lý gọi luật sư, Khương Noãn Noãn đã đoán chắc chuyện này sẽ lọt đến tai Cố Đình Yến.
Cô đặt túi xuống bàn, ngồi cạnh anh, bĩu môi tức tối:
"Ừ, hai bà dì đó phiền c.h.e.c đi được."
Anh gác tài liệu xuống, nhìn cô:
"Sao lại thuê nhà ở đó? Anh nói rồi, ở đây đủ cho em."
Nếu không phải mật mã khóa cửa là ngày sinh của Phó Thi Lưu, cô suýt chút đã tin lời ngon ngọt của anh.
Khương Noãn Noãn ngoài mặt không lộ sơ hở, bĩu môi:
"Em không muốn để lộ quan hệ của chúng ta. Dương Quang Hoa Đình đứng tên anh, không thể xuất hiện trong ống kính chương trình, nên em mới thuê phòng ngoài."
Cố Đình Yến:
"Anh cho em tiền không đủ thuê chỗ tốt hơn sao?"
"Tiền phải dùng vào đúng chỗ chứ." Khương Noãn Noãn ghé lại, rút điếu thuốc khỏi môi anh, "Hút ít thôi, em mua đồ ăn khuya về rồi, cùng ăn nhé."
Đầu ngón tay cô khẽ lướt qua môi anh, yết hầu anh khẽ động, không ngăn hành động đó.
"Tiền của em đều dùng vào đúng chỗ hết rồi sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận