Mấy vệ sĩ giải quyết xong rắc rối quay đầu lại, nhìn vào cửa hàng nước hoa giờ chỉ còn mỗi nhân viên phục vụ, trong lòng lập tức giật mình. Một nhóm người vội vàng đi báo cho Cố Đình Yến, còn một người khác thì dùng bộ đàm gọi những kẻ đang canh giữ tất cả lối ra tầng dưới.
Trong một chiếc xe limousine đen kín đáo, một thiếu niên ấn nút bàn phím: "OK."
Cậu ta vừa mới vươn vai thì hệ thống báo cháy trong trung tâm thương mại đột ngột vang lên, nước từ đầu phun trên hành lang đồng loạt xối xuống.
Dòng người đông nghịt lập tức tràn ra bốn phía, vệ sĩ vốn đang định chặn người dưới tầng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống này.
Trong biển người hỗn loạn, họ căn bản không phân biệt nổi đâu là Khương Noãn Noãn. Đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị trước.
Chiếc mũ bóng chày trên đầu Phi Cẩm Triệu giờ lại bị đội lên đầu Khương Noãn Noãn. Cô trơ mắt nhìn mình và người của Cố Đình Yến sượt qua nhau, cuối cùng bị lôi thẳng lên một chiếc xe đen.
Thực ra trong trung tâm thương mại hoàn toàn không có hỏa hoạn. Tình hình rất nhanh đã yên ổn lại, vài xe cảnh sát tới điều tra nguyên nhân.
Những vệ sĩ thất bại, không tìm được người, quay lại trước mặt Cố Đình Yến. Không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, chỉ cúi đầu đầy áy náy:
"Người ở lối ra đông quá, chúng tôi không tìm được Khương tiểu thư."
Trong tay Cố Đình Yến là cây kem vừa mua không lâu, vệt ngọt ngào chảy xuống mu bàn tay. Anh khẽ nhắm mắt lại. Chỉ vì nghe theo yêu cầu nhỏ của cô mà đi mua kem, cô liền bị đưa đi mất.
Nhưng đó không phải là biến mất, mà là bị bắt đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=388]
Nếu vậy, chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
Anh ép mình giữ bình tĩnh:
"Đi kiểm tra camera giám sát."
Lần này, đến lượt anh gọi điện cho Cố Thời Châu. Nhưng điện thoại của Cố Thời Châu đang để chế độ bay trên máy bay.
Đến chiều tối, Cố Thời Châu vừa hạ cánh xuống sân bay, vừa mở máy liền thấy có hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ anh trai.
Hắn lập tức gọi lại, đối phương rốt cuộc cũng bắt máy.
Cố Thời Châu không vòng vo, nói thẳng:
"Khương Noãn Noãn ở chỗ anh à? Giấu kỹ lắm nhỉ."
Cố Đình Yến nhìn hình ảnh giám sát thương mại vừa được khôi phục, trong lòng đã có phán đoán, giọng cũng lạnh đi:
"Cô ấy bị Phi Cẩm Triệu đưa đi rồi. Mau tìm."
"Cái gì?"
Sắc mặt Cố Thời Châu cũng lạnh xuống, giọng đầy châm biếm:
"Vậy ra người ta đã về bên anh rồi, mà anh còn không giữ nổi cô ấy."
Đáp lại chỉ là tiếng "tút tút" điện thoại bị cúp ngang.
"Khốn kiếp."
Hănz sờ cằm, suy nghĩ một lát rồi quay sang dặn:
"Phái người lục tung hết nhà của Phi Cẩm Triệu. Hắn có bao nhiêu chỗ ở thì cứ lật hết. Nếu quay về, hắn có thể giấu người ở đâu chứ?"
Bên này, Cố Đình Yến bước ra khỏi phòng giám sát, gọi điện cho Phi Hân.
Nghe máy lại là một giọng nam xa lạ.
"Cô ấy đang tắm, có việc gì?" Giọng nói đề phòng, lạnh lùng.
Cố Đình Yến:
"Khương Noãn Noãn đang ở trong tay Phi Cẩm Triệu. Bảo cô ấy, nếu có tin tức thì thông báo cho tôi."
Đối phương im lặng một thoáng, sau đó ngắn gọn đáp: "Được."
Năm đó, khi nhà họ Phi gặp biến cố kỳ quái, Phi Hân là người duy nhất mà Phi Cẩm Triệu không xuống tay. Có lẽ cô ta sẽ biết thêm điều gì.
Phi Hân dĩ nhiên cũng không từ chối lời nhờ vả này. Cô ta sống phóng túng nửa đời, phần lớn cũng nhờ nắm giữ cổ phần của tập đoàn Cố thị trong tay.
...
Ngồi trong xe, dáng vẻ ngoan ngoãn của Khương Noãn Noãn lại khiến mấy người đàn ông trong xe hơi bất ngờ.
Họ vốn nghĩ, cô là "tân nương bỏ trốn" của lão đại, mối tình rối rắm lắm chứ, chắc canh vừa lên xe sẽ ầm ĩ như trong phim tình cảm: hét lên "Thả tôi xuống! Tôi không yêu anh!" ... để họ còn vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch vui.
Nhưng thực tế, khung cảnh lại biến thành một bên si tình, một bên im lặng.
"Khát không?" Phi Cẩm Triệu hỏi.
Khương Noãn Noãn nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ ấy, đường nét cằm dường như gầy gò hơn trước.
"Có một chút."
Anh gật đầu, mở tủ lạnh nhỏ trong xe, rót cho cô một cốc nước hoa quả.
Nhìn cô thật sự khát mà uống hết rất nhanh, anh lại hỏi:
"Ăn kem không?"
Khương Noãn Noãn hơi sững lại. "Hả?"
Đôi mắt màu hạt dẻ nhìn sang, như một cái giếng cạn không thấy đáy:
"Em chẳng phải vừa mới nói muốn ăn sao?"
Cô lập tức phản ứng - Phi Cẩm Triệu không biết đã dùng cách gì, theo dõi toàn bộ hành động của cô trong trung tâm thương mại.
Ngay cả khi cô nũng nịu với Cố Đình Yến, anh cũng nghe rõ rành rành.
Hộp kem anh lấy ra, đúng là nhãn hiệu ở cửa hàng ngay sát quầy nước hoa khi nãy.
Thậm chí chỉ vài giây sau khi cô nói muốn ăn kem, anh đã cho người xếp hàng mua sẵn, bỏ trong xe chờ cô.
"Ăn thôi."
Khương Noãn Noãn nhận lấy thìa anh đưa, trong lòng hơi rối loạn.
Vậy... chuyện cô nói muốn sinh con cho Cố Đình Yến, anh cũng nghe hết rồi.
Khó trách, gương mặt anh lại hiện rõ nỗi bi thương cùng cực.
Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng phía trước còn có vài người lạ ngồi. Môi cô khẽ động, cuối cùng chỉ cúi đầu, múc một thìa kem socola bỏ vào miệng.
Một năm trôi qua, bên cạnh Phi Cẩm Triệu đã xuất hiện không ít gương mặt cô chưa từng biết. Cô thực sự không rõ nên mở lời thế nào.
"Lão đại, đây chính là 'cô vợ nhỏ bỏ trốn' của anh sao?" Một thiếu niên cầm lon coca phá tan bầu không khí, "Lúc trước A Nặc còn nhất quyết không tin là anh có bạn gái, giờ thì hay rồi, tức chết đi được."
"Khụ."
Khương Noãn Noãn ho khẽ hai tiếng, lập tức có một bàn tay vươn ra từ phía sau, Phi Cẩm Triệu cúi giọng:
"Ăn chậm thôi."
"'Cô vợ nhỏ bỏ trốn'... là ý gì vậy?" Cô không nhịn được hỏi.
Thiếu niên đáp:
"À, lần trước anh ấy say rượu, tự mình nói đó. Vui vẻ ôm sổ hộ khẩu đi cưới chị, ai ngờ chị chạy mất."
Khương Noãn Noãn quay sang nhìn Phi Cẩm Triệu, mà anh thì vẫn thản nhiên:
"Anh không nói dối."
Người nói dối, từ đầu đến cuối đều là cô.
Khương Noãn Noãn mím môi:
"Phi Cẩm Triệu..."
"Anh cũng như bọn họ, tìm em suốt một năm."
Bàn tay gầy guộc thu lại, gương mặt chín chắn hơn nhiều so với trước đây nở nụ cười bất đắc dĩ, như muốn khiến cô yên lòng. Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn là mặt hồ chết lặng, không chút gợn sóng.
"Em biết rồi. Bây giờ, anh muốn đưa em đi đâu?"
Chiếc điện thoại duy nhất trên người Khương Noãn Noãn đã bị ném ở ven đường ngay khi cô lên xe.
Phi Cẩm Triệu khẽ vuốt ve gương mặt cô:
"Em biết mà, chúng ta sẽ về nhà. Sao có thể để em thật sự sinh con cho Cố Đình Yến chứ."
Khương Noãn Noãn cắn môi:
"Anh đều nghe thấy rồi."
"Anh không quá giận." Giọng anh bình thản:
"Bởi vì anh cũng chẳng phân biệt nổi, em có thật lòng muốn nói với anh ta không, hay chỉ đang lừa gạt thôi."
"..."
Cô thật sự không dám tin.
Xe lao thẳng tới sân bay.
Chiếc máy bay riêng đã chờ sẵn từ lâu.
Khi bước lên, Khương Noãn Noãn vẫn không khỏi kinh ngạc trước thực lực hiện giờ của anh. Sự phát triển này quá nhanh.
"Sau khi em rời đi, sự nghiệp game của anh chỉ hơn một năm đã lớn mạnh tới mức này sao?"
"Không phải." Anh cười nhạt. "Anh còn làm thêm vài chuyện khác."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận