Trên giường bệnh, Trạch Lâm ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt yên tĩnh đang ngủ của Khương Noãn Noãn, đặt cuốn sổ vẽ phác thảo sang một bên, rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô:
"Em sao vẫn chưa chịu tỉnh vậy."
Gió nóng ngoài cửa sổ thổi vào, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng thở.
Hắn im lặng một lúc, giọng nặng nề:
"Ngày mai anh trai anh sẽ phải phẫu thuật rồi, em không muốn dậy để đi gặp anh ấy sao?"
Linh hồn lơ lửng của Khương Noãn Noãn hơi chấn động.
Thảo nào dạo này không thấy anh ấy đâu.
Trạch Lâm cúi mắt, tâm trạng nặng nề:
"Thân thể anh ấy vốn không thích hợp để làm phẫu thuật ghép tim, tỷ lệ sống sót rất thấp."
Trong phòng không có hồi âm. Hắn dựa người vào đầu giường, mở viên kẹo bỏ vào miệng, sắc mặt u ám, giọng điệu mơ hồ:
"Là anh trai anh quen em trước, yêu em trước. Anh ấy bao dung và yêu thương em đến mức không có giới hạn nào cả. Lúc đó anh đang làm gì? Anh đối xử với em không tốt, căn bệnh khiến thần kinh của anh không bình thường, trong mắt em anh chẳng khác gì một kẻ điên không kiểm soát được cảm xúc."
Hắn cúi người, cánh tay gác lên gối của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt gương mặt yên tĩnh ấy.
"Nói đến cùng, lựa chọn của anh ấy luôn là em. Còn anh thì lúc nào cũng do dự, đến khi xác định mình thật sự yêu em, thì ngày em rơi xuống vực, anh lại là người đưa tay cứu Phó Dĩnh."
Một nụ cười tự giễu, đôi mắt đỏ lên.
"Lúc đó quá bất ngờ đúng không? Thật trùng hợp, chiếc ghế của em lại hỏng ngay sau cô ta. Chỉ có vài giây ngắn ngủi, anh đã không nắm được."
Giọng hắn nhẹ bẫng, đầy bất cam và hoang mang:
"Em làm sao có thể bỏ qua anh trai anh mà yêu anh chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=333]
Nếu anh ấy chết... em có phải sẽ nhớ thương cả đời không?"
Hắn luôn quá bướng bỉnh, mãi bù đắp cho những vết thương trong quá khứ. Cuối cùng lại chỉ biết trơ mắt nhìn cô thành ra thế này.
Trạch Lâm cúi đầu nhìn cô, nhai vụn viên kẹo, hương ngọt vị vải lan khắp khoang miệng:
"Em có thể nhớ anh ấy cả đời, cũng được. Không yêu anh cũng chẳng sao. Nhưng em phải ở bên anh."
"Anh không thể rời xa em."
Tiếng thở dài bật ra, mang theo sự cố chấp:
"Em tỉnh lại đi, anh lấy cả mạng này để yêu em, có được không?"
Tâm trạng hắn lúc lên lúc xuống, nhưng vẫn gắng hết sức kiềm chế.
Khương Noãn Noãn nghe đến đây là đủ, liền bảo 66 kéo linh hồn mình quay về thân xác.
Thế giới trước mắt lập tức chìm trong bóng tối.
Sự mệt mỏi, yếu ớt do nằm liệt giường lâu ngày dồn ập đến, thân thể nặng nề như bị đè ép. Ngón tay khẽ co lại, hàng mi run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Trạch Lâm vẫn cúi người vùi mặt vào hõm cổ cô, chìm trong cảm xúc của chính mình, không nhận ra sự thay đổi.
Khương Noãn Noãn đảo mắt, thử nâng cánh tay, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc rối bù của hắn, khẽ xoa:
"Anh khóc à? Cổ em ướt cả rồi."
Âm thanh vừa cất lên, cả hai đều sững lại.
Khương Noãn Noãn ngẩn người -- đây là tiếng vịt nào kêu thế, giọng khàn đặc khó nghe quá.
Hàng mi Trạch Lâm quét qua cổ cô, hắn đột ngột ngẩng đầu, chống hai tay bên gối, đôi mắt xám tro chăm chú dán chặt lấy cô.
Không kịp phòng bị, một giọt nước nóng hổi rơi thẳng lên má cô.
Ngón tay Khương Noãn Noãn khẽ trượt, dán vào gương mặt nóng ấm ấy, cố gắng dùng giọng khàn khàn nhưng dịu dàng gọi hắn:
"Trạch Lâm."
Hắn không dám nắm chặt bàn tay đang cắm kim truyền, chỉ khẽ áp tay mình lên mu bàn tay cô, cơ bắp cánh tay run rẩy, cảm nhận sinh mệnh cô sống lại trong lòng bàn tay.
"Là mơ sao?"
Trái tim hắn giống như từ bến cảng tĩnh lặng, bỗng bị cuốn vào biển khơi giông tố, sóng dữ dội ập đến cuồn cuộn.
Noãn Noãn mỉm cười, lau khô khóe mắt hắn:
"Anh vừa ăn kẹo hả? Em hình như ngửi thấy mùi ngọt ngọt."
Hắn ngẩn người, theo bản năng đáp lại:
"Ừ, ăn rồi."
Cô liếm môi khô khốc, làm nũng:
"Còn không? Em cũng muốn."
Hắn luống cuống sờ túi áo, giọng run run, hối hận:
"Hết rồi."
Đôi mắt sáng long lanh của cô dừng lại trên môi hắn:
"Anh cũng là một viên kẹo mà."
Hệ thống 66: [Mới tỉnh đã bắt đầu làm việc, đúng là thiên tuyển nhân viên của tui!]
Trạch Lâm cúi xuống, trái tim run rẩy giờ đây lại bình lặng, thậm chí còn có ánh sáng xuyên qua mây mù.
Hắn ôm lấy đầu cô, hạ người xuống, để mặc cho cô tìm kiếm vị ngọt lan trong khoang miệng.
"Em... ý là thế này sao?"
Hắn thì thầm, hơi thở quấn bên môi, ánh mắt gần trong gang tấc ngập tràn kinh hỉ.
Có lẽ là mơ màng nên cô mới chủ động.
Khương Noãn Noãn lại hôn nhẹ lên môi hắn:
"Ngọt lắm."
Hắn ngoan ngoãn như chú cừu, cùng cô quấn quýt. Nhưng khi bản năng không kiềm được mà tăng thêm lực, cô khe khẽ rên, hắn liền như chim sợ cành cong vội đẩy ra, ngắt quãng nụ hôn.
"Anh... làm đau em rồi?"
"Không có." Cô liếm môi, nở nụ cười:
"Anh ăn kẹo vị vải đúng không?"
Tim hắn đập thình thịch, gấp gáp đứng dậy:
"Anh đi gọi bác sĩ."
Khương Noãn Noãn nắm lấy cổ tay hắn:
"Em làm anh sợ sao?"
Hắn khựng lại: "Ý em là?"
Cô chạm vào xương cổ tay hắn, thì thầm:
"Lúc em rơi xuống, chắc hẳn dọa anh sợ lắm."
Đôi môi hắn run run, quay lại ôm cô thật chặt:
"Anh đã chuẩn bị sẵn sàng... nuôi em cả đời như vậy rồi."
Cô dụi vào ngực hắn, khẽ nói:
"Em không nỡ nằm mãi thế này. Em nghe thấy anh gọi em."
Cánh tay ôm siết đột nhiên mạnh hơn, trái tim hắn đập vang như sấm.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 1 tỷ, độ hảo cảm của Trạch Lâm 85%.]
Hắn nhanh chóng quay người đi gọi bác sĩ.
Khương Noãn Noãn liếm môi, ngước nhìn trần nhà:
"Người đầu tiên em tỉnh dậy nhìn thấy là anh, hôn cũng là anh. Sau này ai tới chắc anh vẫn chịu được nhỉ."
--
Là đối tượng được bệnh viện chú trọng, bác sĩ vội vã kéo đến kiểm tra.
Tin tức truyền đi, những người khác cũng bỏ dở công việc chạy tới.
"Cô ấy có thể tỉnh lại, quả thực là kỳ tích." -- các bác sĩ kinh ngạc.
Phi Cẩm Triệu vội vã chạy vào, thấy cô ngồi trên giường giữa vòng vây áo blouse trắng, gương mặt tái nhợt lại ánh lên nụ cười. Toàn bộ thế giới như bừng sắc trong mắt hắn.
Hắn xô đẩy tất cả, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, ôm chặt gáy cô vào lòng:
"Tỉnh lại là tốt rồi."
Khương Noãn Noãn điều chỉnh hơi thở, vỗ nhẹ lưng hắn, giọng mềm khàn:
"Làm anh lo lắng rồi."
Hắn hôn lên vai cô, niềm vui khôn xiết khiến hắn cảm thấy -- cô thích ai cũng được, chỉ cần còn sống đứng trước mặt hắn là đủ.
Hắn đã nhớ cô đến điên cuồng.
Trạch Lâm vốn đã nếm được vị ngọt đầu tiên, miễn cưỡng nhẫn nhịn cảnh cô được Phi Cẩm Triệu ôm ấp.
Khi Cố Đình Yến và Cố Thời Châu tới, giường bệnh đã trở nên chật chội.
Cố Đình Yến vội vã, vẫn mặc âu phục, cà vạt lệch, khí thế mạnh mẽ. Vừa bước vào đã cho bác sĩ rút lui.
Hắn muốn ôm Khương Noãn Noãn, cô không chống cự, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ bối rối, còn len lén nhìn về phía Phi Cẩm Triệu, đáy mắt tràn ngập khó xử.
Hai chân cô lơ lửng, ngồi trong lòng hắn, bị ánh mắt thâm trầm soi thấu, tim dấy lên nỗi bất an.
"Ở đây nhiều người quá, anh đặt em xuống trước đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận