Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 298: Công khai mối quan hệ

Ngày cập nhật : 2025-09-19 13:55:48
Anh ta rõ ràng tâm trạng rất tệ. Khương Noãn Noãn liếc nhìn Phó Dĩnh một cái, nhẹ giọng nói:
"Ừm, Phó tiểu thư cũng đến tìm anh."
Ánh mắt Phó Dĩnh chớp liên tục, nỗi sợ hãi hiện rõ mồn một trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng lấy dũng khí:
"Tết an khang, Trạch Lâm. Chị tôi nói trước đây tôi từng gửi nhờ ở nhà các anh hai con chó, tôi muốn hỏi có thể lấy về không?"
Trạch Lâm lại chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Noãn Noãn, thốt ra hai chữ:
"Tùy cô."
Chủ đề đến đó là chấm dứt.
Khương Noãn Noãn kẹt giữa không khí ngượng ngập, nói:
"Hay... hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi chờ lát nữa sẽ quay lại."
Hôm nay Trạch Hằng ở nhà, cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Trạch Lâm, nên vừa quay người muốn đi thì người trong phòng đã sải bước lao ra, nắm chặt lấy cánh tay cô kéo ngược trở lại, động tác mạnh bạo, chẳng hề có chút dịu dàng nào.
Phó Dĩnh trơ mắt nhìn Khương Noãn Noãn bị Trạch Lâm với sắc mặt lạnh lẽo lôi xốc vào phòng, cửa phòng "rầm" một tiếng đóng sập trước mặt.
Cô đứng ngây ra, hai tay lúng túng không biết đặt đâu, ngượng ngập tràn đầy.
Bên trong, cửa còn khóa chặt. Khương Noãn Noãn bị đẩy ngồi phịch xuống sofa mềm, Trạch Lâm chống hai tay hai bên, cúi thấp đầu, ép hỏi:
"Em tìm tôi có việc gì?"
Sau lần cãi nhau, cả đầu óc anh đều bị khuôn mặt cô chiếm trọn, mất ngủ, dễ nổi nóng. Mà hôm nay tận mắt chứng kiến cô đối xử với Trạch Hằng khác biệt đến vậy, cảm xúc dồn nén bùng nổ đến đỉnh điểm.
Thực ra Khương Noãn Noãn vốn chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn giúp Phó Dĩnh bớt khó xử nên mới nói thế. Ánh mắt cô hơi liếc sang một bên, bắt gặp mảnh vỡ cây bút bi trên thảm.
Rõ ràng vừa nãy nơi này đã diễn ra một màn "trị liệu tâm lý" thất bại nặng nề.
Bởi quá mức chú ý đến cô, Trạch Lâm - vốn tâm tư nhạy cảm - dễ dàng nhận ra sự khác thường trong thần sắc.
"Em chỉ đưa cô ta tới trước mặt tôi thôi, bản thân chẳng có gì muốn nói với tôi cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=298]

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt xám xịt lại hiện lên sự bạo liệt quen thuộc.
Điều khiến anh tức giận hơn cả, là cô nghĩ anh mãi chìm trong quá khứ, dù rõ ràng anh đã quyết tâm đốt cháy tất cả để bước ra.
Còn cô, cùng với vị nữ bác sĩ tâm lý kia, lại cho rằng giữa họ chỉ là tình bạn.
Khương Noãn Noãn mím môi:
"Cô ấy vẫn hơi sợ gặp anh, nên nhờ tôi đi cùng thôi."
Tay Trạch Lâm cào lên thành sofa, phát ra tiếng sột soạt, tựa như sư tử giơ móng vuốt. Nếu thật có móc sắt, chắc đã cào rách cả bề mặt.
"Em đối xử với cô ta thật tốt nhỉ." Anh ta mỉa mai.
"Thế còn với anh, chẳng lẽ tôi không tốt sao?" Khương Noãn Noãn điềm tĩnh: "Lần trước chúng ta cãi nhau không vui, lần này chẳng lẽ vẫn không thể làm hòa? Hay là anh thật sự mong tôi đừng bao giờ đến nữa?"
Trạch Lâm từ từ áp sát, vẻ mặt u ám, giọng trầm hẳn:
"Ai thèm làm hòa với em? Chúng ta là bạn à? Đã hôn nhau, ngủ chung rồi, thế tính là bạn sao?"
Cô nhíu mày, lùi vào sofa nhưng đã không còn chỗ thoát:
"Anh lại nói chuyện lần ở nông thôn? Hôm đó trong nhà chỉ phòng của tôi có sưởi, tôi đâu muốn anh ở phòng bên bị cảm lạnh. Với lại, tôi ngủ không yên, lỡ động chạm vào anh, chuyện đó hoàn toàn chỉ là--"
Cằm bất ngờ bị Trạch Lâm bóp chặt nâng lên, môi cô còn hé mở đã bị môi lạnh buốt xa lạ áp xuống.
Anh không muốn nghe bất kỳ lời nào phủ nhận "chỉ là ngoài ý muốn", càng không muốn nghe từ "tình bạn".
Anh ghen với chính anh trai, ghen với cái tên mà cô trong mơ cũng gọi.
Khương Noãn Noãn vội chống vào cằm gầy của anh, nhưng gương mặt hoàn hảo ấy lại áp sát, ánh mắt xám mờ chứa đựng nỗi đau xen lẫn khoái cảm.
Cô sững người, đôi mắt mở to hoảng loạn. Chính sự thất thần đó khiến lực chống đẩy lơi đi, trở thành sự cổ vũ đối với Trạch Lâm. Anh liền cắn nhẹ môi cô, rồi hôn sâu hơn.
Lý trí và dục vọng giằng xé, tạo thành kích thích cực độ. Anh siết chặt lấy chiếc cổ trắng ngần, hôn đến dữ dội, như một con sư tử cuồng loạn xé mồi.
Khương Noãn Noãn tức giận há miệng cắn trả, cắn rách môi anh chảy máu nhưng anh vẫn không dừng, vẫn quấn quýt cuồng loạn.
Mãi đến khi tay nắm cửa vang động, có người muốn mở nhưng bị khóa, tiếng đập cửa và giọng lo lắng truyền đến:
"Nhị thiếu gia, Khương tiểu thư vẫn ổn chứ?" - là chú Vương quản gia.
Khương Noãn Noãn bừng tỉnh, nhìn thẳng vào ánh mắt còn vương dục vọng của Trạch Lâm, liền dùng sức đẩy mạnh.
Anh thuận thế buông ra, ngón tay quệt vệt máu nơi khóe môi, còn định cười:
"Lần này thì không thể gọi là ngoài ý muốn nữa."
Cô thở dốc, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Ngay giây sau, chú Vương dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
Trạch Hằng bước vào, lập tức thấy vết rách nơi môi Trạch Lâm, gương mặt lạnh băng.
Trạch Lâm liếm máu, im lặng đứng, ánh mắt thản nhiên mà phức tạp khó tả.
Trạch Hằng tiến đến, kéo Khương Noãn Noãn - mắt đỏ hoe ngấn lệ - rời đi, chẳng nói một lời.
Anh đưa cô vào phòng ngủ, đẩy vào nhà tắm.
"Cậu ta hôn em."
Giọng anh cực kỳ bình tĩnh, nhẹ đến khó tin.
Khương Noãn Noãn rụt chân, nước mắt rơi xuống, tủi thân nức nở:
"Em đã nói em không muốn rồi, là anh ta cưỡng ép kéo em vào..."
Cô thực sự không hề chủ động, tiếng khóc cũng thật lòng, chẳng có chút diễn kịch.
Cô vùi mặt vào ngực anh, lau nước mắt lên áo, ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ rực đáng thương:
"Bác sĩ Lâm nói với em, Trạch Lâm chỉ là đem tình cảm dành cho Phó Dĩnh chuyển dời sang em thôi. Vì em đã 'trị liệu' cho anh ta suốt một năm, nên anhbta lầm tưởng rằng thích em."
Khương Noãn Noãn đáng thương đẩy hết trách nhiệm:
"Có phải anh ta nhìn thấy em đi cùng Phó Dĩnh nên mới phát điên không?"
Ánh mắt Trạch Hằng thoáng biến đổi, anh xoa tóc cô, bàn tay trượt xuống lưng vỗ về:
"Dù là lý do gì, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta."
Anh đưa cho cô cốc nước và bàn chải:
"Đi súc miệng đi."
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô súc miệng thật lâu, phải đến năm phút mới xong.
Bờ môi còn đọng nước bị ngón tay anh xoa đến đỏ lên, rồi anh cúi xuống đặt một nụ hôn.
Tưởng đâu sau khi em trai vừa điên loạn, người anh sẽ nhân cơ hội chiếm giữ.
Khương Noãn Noãn chỉ cảm thấy choáng váng trong lòng anh, nghe giọng nói thấp trầm bên tai:
"Người nhà họ Cố tới nói, phu nhân Lâm Tiếu định tổ chức tiệc sinh nhật cho Cố Đình Yến. Em cũng nên đến chúc mừng, sau đó theo anh đi du lịch."
Đến lúc đó, cả gia đình Phi Hân cũng sẽ tham dự. Thực chất là một buổi tiệc liên hôn trá hình. Anh tính toán kỹ lưỡng, nhưng không tiết lộ quá nhiều cho Khương Noãn Noãn.
Cô chỉ có thể gật đầu, giờ nào còn dám nói không:
"Vốn dĩ em đã đồng ý với anh rồi mà."

Bình Luận

0 Thảo luận