Đúng vậy.
Cô đã đưa anh đi rồi.
Khóe môi Phi Cẩm Triệu khẽ cong lên:
"Ừ."
Xe dừng dưới một tòa chung cư cao tầng.
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn tòa nhà mấy chục tầng, rồi lại nhìn về phía dòng sông Lăng Cảng ở đối diện vườn hoa. Mãi đến khi Phi Cẩm Triệu nắm tay kéo cô vào hành lang, bước vào thang máy, cô mới hoàn hồn hỏi:
"Đột nhiên đi rút tủy, có phải anh đã trao đổi điều kiện gì không?"
Anh đã trở về nhà họ Phi, nhưng lại vẫn sống một mình ở bên ngoài. Nếu thực sự được nhận về, lẽ ra phải ở trong nhà họ Phi mới hợp lý. Khu này tuy cao cấp, nhưng so với biệt thự liền kề mà Phi Hân ở thì chẳng đáng gì. Điều này chứng tỏ nhà họ Phi vốn chẳng hề coi trọng đứa con riêng này.
Phi Cẩm Triệu bình thản nói:
"Đó không phải là người nhà của anh."
Khương Noãn Noãn ngạc nhiên:
"Hả?"
Anh kéo cô ra khỏi thang máy, đèn cảm ứng trên trần chợt sáng lên, chiếu vào đôi mắt nâu sẫm của anh, tối tăm không chút ánh sáng.
Anh cúi xuống, tựa trán vào vai cô, giọng khàn khàn thấp trầm:
"Ừ."
"Anh say rồi sao?"
Khương Noãn Noãn khẽ vuốt lớp vải vest sẫm màu trên người anh, rồi ôm lấy vòng eo gầy mà rắn rỏi:
"Để em đỡ anh vào trong rửa mặt đã."
"Ừ."
⸻
Căn hộ mới của Phi Cẩm Triệu cũng có thể nhìn thấy cảnh đêm bên sông, nhưng đồ đạc còn rất ít, rất mới, rõ ràng mới chuyển đến không lâu, chẳng có chút hơi thở sinh hoạt nào.
Nhân lúc anh đi tắm, Khương Noãn Noãn lấy thuốc giải rượu trong túi ra, đun nước. Nhờ phúc của Cố Đình Yến, giờ cô thường mang theo mấy thứ này, lỡ có tình huống còn có thể cứu nguy.
Chẳng mấy chốc, anh bước ra với áo phông ngắn tay và quần dài xám.
Trong phòng bật sưởi, Khương Noãn Noãn cũng cởi áo khoác, không thấy lạnh. Cô đưa cho anh cốc nước:
"Uống thuốc đi, rồi ngủ một giấc cho ngon."
Phi Cẩm Triệu ngồi xuống trước bàn làm việc, nhận lấy cốc. Trên bàn vi tính vẫn mở, toàn là những dòng code màu xanh dày đặc.
Khương Noãn Noãn đứng phía sau anh, nhìn thoáng qua:
"Anh còn phải làm việc à?"
Anh không trả lời mà hỏi lại:
"Trong túi em lúc nào cũng có thuốc giải rượu sao?"
Khương Noãn Noãn lắc đầu:
"Không phải, chỉ là thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè mới mang theo thôi. Trước đây từng bị lúng túng một lần, nên phòng hờ."
Anh im lặng một lát, bỗng đẩy ghế ra sau một chút:
"Có muốn ở lại với anh một lúc không?"
Khương Noãn Noãn nghiêng đầu, vừa khéo nhìn thẳng vào mắt anh, liền bật cười:
"Muốn em ở lại kiểu nào?"
Anh giơ tay kéo nhẹ, cô không phòng bị, ngã ngay vào lòng anh.
"Như thế này."
Anh trượt ghế về lại gần bàn, trực tiếp giam cô giữa anh và bàn làm việc.
Ngồi trên đùi anh, Khương Noãn Noãn khẽ hít một hơi:
"Anh đổi sữa tắm à?"
Phi Cẩm Triệu thấp giọng hỏi:
"Mùi gì?"
Cô cúi xuống ngửi sát bên cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên khiến da anh tê rần, yết hầu khẽ trượt động.
Khương Noãn Noãn:
"Không rõ, hình như là mùi gỗ mới?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=262]
Trước đây là oải hương."
"Cái nào dễ chịu hơn?" Anh nghĩ nếu cô không thích thì sẽ đổi lại loại rẻ tiền ban đầu.
"Trên người anh mùi nào cũng dễ ngửi."
Cô vừa dịch người định đổi tư thế, chân lập tức bị giữ chặt. Hơi thở anh có phần nặng nề, cắn khẽ bên tai cô:
"Đừng động loạn."
Lông mi cô khẽ run, giọng nhỏ đi:
"Em chỉ muốn chỉnh lại chỗ ngồi thôi. Hay là anh thả em xuống nhé?"
Anh không đáp, chỉ ôm chặt hơn, kéo cô tựa hẳn vào ngực. Trong quán bar lúc nãy, cảm giác nguy cơ âm thầm dấy lên, chỉ khi ôm cô trong lòng, thần kinh căng thẳng của anh mới dần buông lỏng.
Yên tĩnh một lúc, anh mới vòng tay qua, đặt lên bàn phím, tiếp tục gõ. Trong phòng chỉ còn tiếng "lách cách" vang đều.
Khương Noãn Noãn nghiêng tai nghe nhịp tim anh từ dồn dập sang bình ổn, cũng dần thả lỏng, lấy điện thoại ra chơi đấu địa chủ. Nhưng cô vốn chẳng có thiên phú chơi game, thua liên tục, thỉnh thoảng mới ăn may thắng được mấy ván.
Phi Cẩm Triệu thỉnh thoảng liếc xuống, nghe cô thở dài bực bội thì đưa tay giúp:
"Đừng đánh tách ra, lá này bỏ, ván sau ra liền đôi."
"Anh làm sao biết?"
"Có thể tính bài."
"...."
Kết quả, ván nào anh giúp thì ván đó thắng, số hạt đậu vàng cũng tăng gấp đôi. Khương Noãn Noãn vui vẻ, tắt điện thoại, yên tâm tựa vào ngực anh.
"Anh tốt nghiệp sớm rồi bắt đầu làm việc cho nhà họ sao?"
Phi Cẩm Triệu đáp, giọng trầm trầm dội trong ngực:
"Không hẳn. Họ cho anh một công ty game."
Khương Noãn Noãn sửng sốt, lập tức quay đầu, giọng cao hơn:
"Anh rút tủy, rồi nhà họ Phi cho anh một công ty? Đây chính là giao dịch đúng không? Là vì gia chủ nhà họ Phi có vấn đề sức khỏe? Cho nên mới đột ngột tìm anh về? Thì ra họ luôn biết anh tồn tại!"
Câu nói hơi rối, nhưng ý nghĩa rất rõ.
Cô từng tận mắt chứng kiến anh và bà ngoại khổ sở thế nào, cũng tận mắt nhìn bà ngoại bệnh mất. Nếu thật sự nhà họ Phi luôn biết, nhưng mặc kệ, đến khi xảy ra chuyện mới tìm về... vậy gia chủ nhà họ Phi chẳng khác gì cầm thú.
Phi Cẩm Triệu im lặng, đường nét cằm căng chặt. Cô càng chắc chắn mình đoán đúng.
Anh áp giọng:
"Những chuyện bẩn thỉu và giao dịch đó, em đừng lo. Anh sẽ xử lý."
Khương Noãn Noãn thoáng thấy trong mắt anh lóe lên một tia hận, chớp nhoáng rồi biến mất.
Cô đau lòng, nâng tay chạm lên gương mặt anh, dịu giọng:
"Anh sẽ không đau khổ, đúng không?"
"Anh không đau khổ. Chỉ đang nghĩ việc khác."
Anh kéo ghế lại gần, ép cô sát mép bàn, hơi thở giao quấn, dần nóng rực.
"Noãn Noãn, tối nay anh đi uống với người của công ty game."
Cô chớp mắt:
"Em biết, anh sẽ không tự dưng đến bar đâu."
"Nhưng đầu óc anh hơi mơ hồ."
Cô lại gật đầu.
Anh nhìn cô thật sâu, giọng thấp đi:
"Đặt tay lên vai anh."
"Làm gì vậy?"
Cô ngoan ngoãn đặt tay lên, ngay sau đó, khoảng cách giữa hai người biến mất, anh cúi xuống hôn môi cô, chậm rãi mút sâu.
Thì ra là để làm chuyện này.
Những ngón tay thô ráp nóng hừng hực lướt qua eo cô, khiến toàn thân cô run rẩy. Anh chủ động cuồng nhiệt, khiến cô khó lòng chống đỡ.
Cô ngồi trên đùi anh, hô hấp rối loạn, mái tóc rối tung, đôi mắt long lanh nước.
Nụ hôn kéo dài, cuối cùng anh mới kìm nén buông ra, dọc theo cổ hôn xuống xương quai xanh, hơi thở dồn dập.
"Ở đây có phòng trống, tối nay ngủ lại nhé?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận