Mọi người đều muốn xem rốt cuộc Khương Noãn Noãn có thể làm nên trò trống gì trong chương trình tạp kỹ này.
Tổ chương trình nhanh chóng phân cho cô một căn phòng, cho ở chung với Hàng Phán Hạ, còn mang hành lý của cô vào.
Từ trợ lý thăng cấp thành khách mời, Khương Noãn Noãn ôm điện thoại nhìn cái hotsearch đang leo top, đầu óc liền đau nhức.
[Khương Noãn Noãn trở thành khách mời dự bị trong show hải đảo]
Cái tiêu đề to tổ chảng này mà bị Cố Đình Yến nhìn thấy, cô biết giải thích thế nào đây?
Hệ thống 66: [Ổn định, đừng để lộ sơ hở, nếu khiến nam chính phản cảm sẽ bị trừ tiền đó. Tiền mà trừ âm thì cô nổ tung tại chỗ luôn.”]
Khương Noãn Noãn: “!!! Lúc bắt đầu sao cậu không nói!”
66 lý lẽ hùng hồn: [Quên mất.]
Khương Noãn Noãn: “Đệt!”
“Bây giờ tôi moi được bao nhiêu tiền từ tay mấy nam chính rồi?”
[Cộng lại là 4 triệu 550 ngàn, độ hảo cảm của Cố Đình Yến hiện cao nhất, có 12%.]
Cách con số 100 tỷ vẫn chỉ là một con số lẻ. Khương Noãn Noãn khẽ thở dài.
Thôi vậy.
Mạng sống đáng quý, kiếm tiền là quan trọng nhất.
Bây giờ máy quay bị che bằng quần áo, Hàng Phán Hạ tắt mic, ngồi xuống bên cạnh tán gẫu:
“Cô thảm thật đấy, còn phải cùng Lộc Linh quay chung show. Lần trước đua xe cô ta đã ghét cô rồi, lần này chắc chắn sẽ giày vò cô đến chết.”
“Tôi cũng nghĩ thế, may mà được ở cùng phòng với cô.” Khương Noãn Noãn nằm ngửa, nghiêng mặt nhìn cô ấy, khẽ thở dài.
Cố Thời Châu thật ra nên trả cho cô ba lần tiền công mới đúng.
…
Sáng hôm sau, sáu người dậy rất sớm. Họ phải chia thành hai đội: một đội dùng số tiền hạn chế để mua thực phẩm, một đội ở lại nhà hàng dọn dẹp, sắp bàn ghế.
Thận Dương Bá bị thương ở tay, nên Hàng Phán Hạ và một nam sinh khác khá mờ nhạt đi theo Cố Thời Châu đi chợ mua đồ. Khương Noãn Noãn và Lộc Linh thì ở lại dọn dẹp.
Lộc Linh dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội dẫm cô một phát.
Hai người cùng rửa bát đũa chuẩn bị cho buổi tối. Lộc Linh bắt chuyện:
“Không ngờ cô đi làm ở Cố thị mà vẫn rảnh tới đây tham gia chương trình, đúng là không dễ, bôn ba vất vả nhỉ.”
“Tôi còn chưa chính thức đi làm. Ông chủ thương tình nhà tôi xảy ra chuyện lớn, cho tôi nghỉ ngắn hạn để điều chỉnh tâm lý rồi mới đi làm.”
Khương Noãn Noãn vừa định bỏ cái bát đã rửa sạch vào tủ, thì Lộc Linh đè tay cô lại:
“Cô xem, viền này còn chưa sạch, để tôi tráng lại cho.”
“Ồ.”
Cô ngoan ngoãn để đối phương “rửa lại cái bát sạch”, sau đó lấy một cái khác rửa tiếp. Quả nhiên chưa được bao lâu, Lộc Linh lại lấy y chang lý do, đè tay cô xuống, rồi lại “rửa lại”.
“Ôi, cái này cũng chưa sạch, để tôi làm cho.”
Toàn bộ chén bát đều đã lâu không dùng, nhưng cũng đâu có đến mức rửa mãi không sạch?
Rõ ràng Lộc Linh muốn hạ bệ cô trước máy quay.
Khương Noãn Noãn bĩu môi: “Mấy cái còn lại để chị Lộc Linh rửa đi, tôi rửa không sạch chỉ tốn nước, tôi ra ngoài lau bàn vậy.”
“Cố lên nhé.”
Cô còn giơ tay làm dấu “cố lên”, khiến Lộc Linh lập tức cứng đơ mặt mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=31]
Thôi, để chị ấy rửa cả tủ bát luôn đi.
Thận Dương Bá đang khiêng bàn ra ngoài, Khương Noãn Noãn lau xong quầy liền ra giúp ông.
“Tôi vừa nhắn Cố Thời Châu, bảo anh ấy tiện đường mua thuốc dán về cho chú dán tay.”
Thận Dương Bá nghe vậy ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Tôi còn quên mất vụ này.”
Khương Noãn Noãn cười: “Chú bị viêm bao gân mà, dùng cao dán Lăng Thiệu Bạch rất hiệu quả, lại rẻ, ngoài hiệu thuốc đều có.”
“Cô thật chu đáo.” Ánh mắt ông nhìn cô hiền hòa hơn hẳn, “Hôm qua cũng cảm ơn cô nhé.”
“Không có gì, chú là bề trên, nên làm thôi ạ.”
Trong khi đó, Lộc Linh phải gắng gượng rửa cho xong, tháo găng tay ra mà mười đầu ngón tay nhăn nheo trắng bệch.
Cô ta than nhẹ một tiếng, cố ý thở dài, rồi bước ra khỏi bếp trước máy quay.
...
Khi trailer tập 2 của Cuộc sống hải đảo được phát sóng, phần bình luận toàn chửi Khương Noãn Noãn.
[Cô ta cố tình chứ gì! Rửa không sạch rồi vứt hết cho tiểu Lộc nhà chúng tôi! Xem kìa, tay chị ấy đều phồng rộp hết rồi! Đau lòng quá!]
[Tổ chương trình làm ăn kiểu gì vậy, ai cũng mời được! Nhìn cô ta có biết nấu ăn không? Nhân thiết sai bét còn đỡ, đến cái bát cũng không rửa nổi!]
[Cái gì thế trời! Vừa là “thiên kim giả” giờ lại không biết làm việc nhà, châm biếm chưa!]
[Có ai thấy chi tiết không, cô ta còn nhắc Thận Dương Bá dùng cao dán, ông ấy còn cảm ơn nữa. Lúc tập 1, chính cô nhân viên chỉnh xương cứu ông ấy, chẳng lẽ là Khương Noãn Noãn?]
[Ủa đúng rồi, tui cũng để ý!]
Khi Cố Thời Châu trở về cùng Hàng Phán Hạ và nam sinh tên Lạc Lăng, họ kéo cả xe đầy đồ ăn.
Người dân trên đảo sống nhờ biển, hải sản rẻ hơn rau, nên mua được rất nhiều tôm cua cá, đặc biệt là cua lớn, tôm hùm chiếm khá nhiều.
Khương Noãn Noãn vừa thấy liền sáng mắt, lập tức chạy đi tìm chậu to trong bếp.
Tổ chương trình bên ngoài xem mà sốt ruột, trong lòng chỉ có một câu: “Không ai biết nấu ăn cả, giờ đem cả xe hải sản về thì làm gì đây?”
Trong phòng khách, không khí lâm vào bế tắc.
Hàng Phán Hạ rụt rè: “Tôi biết làm trứng xào cà chua, chắc xào tôm với trứng cũng giống vậy? Hay để tôi làm tôm xào trứng nhé?”
Cố Thời Châu thẳng thừng: “Trứng đều vận chuyển từ đất liền, 5 đồng một quả, tôm 1 đồng một con. Chúng ta vốn không mua trứng, cứ xào tôm thôi.”
Hàng Phán Hạ nhìn đám tôm vẫn còn sống ngọ nguậy, nuốt nước bọt: “Nhưng tôi chưa từng xử lý mấy thứ này, còn cả con tôm hùm càng to kia nữa…”
Lộc Linh cũng hơi sững, nhưng nhanh chóng lấy cớ: “Tay tôi rửa bát đến bong da rồi, không giúp được.”
Cớ này thật tuyệt vời, khiến Hàng Phán Hạ thầm ghen tỵ.
Nhưng Cố Thời Châu chẳng buồn liếc cô ta một cái, coi như không tồn tại.
Khương Noãn Noãn thì chẳng biết bên ngoài đang bối rối, cô lục trong bếp lấy hai cái chậu to, kèm bàn chải với kéo, rồi xách ra ngoài.
Thấy cả nhóm vây quanh bàn, vẻ mặt căng thẳng tra cứu trên điện thoại:
[Cách rửa cua mà không bị kẹp tay]
[Cách xào tôm sông]
[360 công thức chế biến hải sản]
Cô im lặng nửa ngày, cuối cùng mới hỏi: “Mấy người chưa từng nấu ăn bao giờ hả?”
Người đầu tiên trả lời lại là Lộc Linh, mặt đầy áy náy: “Tôi cũng biết chút ít, nhưng tay rửa bát bị thương, chắc không giúp gì được rồi.”
Ý tứ chính là: đều tại Khương Noãn Noãn, hại mọi người hôm nay không có cơm ăn.
Ai ngờ Khương Noãn Noãn chỉ bình thản gật đầu: “Vậy bữa đầu tiên hôm nay tôi làm, ngày mai chị Lộc Linh làm, hai chúng ta thay phiên nhau, được chứ?”
Lộc Linh chưa từng nghĩ cô ta biết nấu ăn, tưởng chỉ là mạnh miệng, liền cười khẩy: “Đừng giống như rửa bát, nửa sống nửa chín đấy.”
“Ừm.”
Khương Noãn Noãn lôi chậu ra ngoài, đổ hết xe hải sản vào, đổ thêm nước, rồi cầm bàn chải và kéo, thuần thục bắt lấy một con cua, lật ngửa lên, bắt đầu cọ bụng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận