Nỗi bi thương quá lớn, ông nội Hoa Hoa khóc đến ngất xỉu, phải cấp cứu khẩn cấp. Lúc này Trạch Lâm mới ngẩng đầu, nhìn sang Khương Noãn Noãn đang đứng đó đã một lúc.
Gương mặt anh mang theo vẻ âm u bệnh trạng, cảm xúc nặng nề chất chứa nơi đáy mắt, hỗn loạn và bức bối.
Cả một đêm qua, tâm trạng Trạch Lâm thay đổi dữ dội.
Khương Noãn Noãn vô thức sờ túi áo, mới nhớ ra bộ đồ mới này không có bỏ kẹo.
Hai người chạm mắt nhau. Trạch Lâm nhanh chóng dời ánh nhìn, liếc qua sau lưng cô, đáy mắt lóe lên tia châm biếm.
Ngay lúc đó, giọng nói trầm ổn của Cố Đình Yến vang lên:
"Chân em bị thương, đừng chạy lung tung."
Khương Noãn Noãn sững người khi bị anh vòng tay ôm ngang eo bế lên, kinh ngạc hỏi:
"Anh đến từ bao giờ vậy?"
"Rạng sáng." - Cố Đình Yến đáp, ánh mắt lạnh lùng quét qua Trạch Lâm. Biết rõ chính Trạch Lâm đã gọi Khương Noãn Noãn đến làm việc thiện nguyện, anh chẳng buồn che giấu sự khó chịu, mặt trầm trầm xoay người định đi.
Nhân viên y tế đi ngang thỉnh thoảng đưa mắt nhìn. Khương Noãn Noãn giãy giụa đôi chân:
"Thả em xuống đi, ở đây nhiều người lắm."
Cố Đình Yến ngược lại ôm chặt hơn, trầm giọng:
"Không ai dám nói lung tung, anh đã sắp xếp cả rồi."
Trạch Lâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, bỗng nói:
"Khương Noãn Noãn, em rất thích tự chà đạp mình và giẫm đạp người khác sao?"
Bước chân Cố Đình Yến khựng lại. Anh quay đầu, đôi mắt sâu thẳm u ám, ánh nhìn đầy cảnh cáo.
Khương Noãn Noãn dựa trong lòng anh, bàn tay bấu chặt lấy vai áo.
Trạch Lâm đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, giọng khẽ nhưng đầy sức nặng:
"Em thích Cố Đình Yến đến mức, thà làm tình nhân không danh phận cả đời này? Còn anh trai vì cứu em mà phải đưa đi cấp cứu, sống chết chưa rõ, vậy là cái gì?"
Trong lời anh có sự áy náy với Trạch Hằng, nhưng cũng xen lẫn tư tâm. Anh muốn dùng điều này để lay động Khương Noãn Noãn, khiến cô rời khỏi Cố Đình Yến.
Lông mày Cố Đình Yến chau chặt, giọng lạnh băng:
"Trạch Lâm, im miệng."
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Khương Noãn Noãn nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, cô mở miệng:
"Trực thăng là anh điều đến đúng không? Vậy làm ơn đưa em đến bệnh viện."
Cố Đình Yến cụp mắt, đường viền hàm cứng ngắc, giọng khàn khàn lạnh lẽo:
"Em muốn đi tìm anh ta?"
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Em có trách nhiệm. Phiền anh đưa em đi."
Trạch Lâm liền chen vào:
"Anh đã chuẩn bị máy bay rồi."
Khương Noãn Noãn khựng lại, rồi nói:
"Đặt em xuống đi."
Ngón tay Cố Đình Yến siết chặt, ôm cô bước vào sau tấm rèm:
"Nhà họ Trạch có đội ngũ y tế giỏi nhất, em đến cũng chẳng giúp được gì. Chi bằng theo anh về nghỉ ngơi, chờ tin tức."
Khương Noãn Noãn lắc đầu:
"Hôm qua Trạch Hằng đáp máy bay tới, đường núi sạt lở, anh ấy liền leo cả một ngọn núi để đến. Cố Đình Yến, anh nói xem, cả tình lẫn lý, em có nên đi hay không?"
Sao lại không nên đi? Chỉ trách anh đến trễ hơn một bước.
Cố Đình Yến gượng giải thích cho mình:
"Tin tức xảy ra ở đây, anh biết muộn."
Khương Noãn Noãn lại hỏi ngược:
"Nếu hôm đó anh biết sớm, anh có đến ngay không?"
Tình hình hôm đó trong cuộc họp vốn rất căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=276]
Không chút nghĩ ngợi, Cố Đình Yến gật mạnh:
"Anh sẽ đến."
Anh vốn nên là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.
Khương Noãn Noãn mềm giọng nhượng bộ:
"Vậy anh sắp xếp cho em ở bệnh viện Trạch Hằng đi. Anh ấy là ân nhân cứu mạng, em chỉ muốn đến thăm thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều được không?"
Thỏa thuận tình nhân đã bị đốt, giờ cô có thể tự do. Cô hoàn toàn có thể bay tới bên một người khác bất cứ lúc nào, Cố Đình Yến sao có thể không nghĩ nhiều?
Anh khàn giọng:
"Anh phải đi cùng em."
Khương Noãn Noãn khẽ cười:
"Nếu không thì còn ai đi với em đây?"
Lớp băng trong mắt anh rạn nứt, cuối cùng nhượng bộ.
Vậy nên trên máy bay của Trạch Lâm, có ba người cùng ngồi.
Suốt chuyến đi, Khương Noãn Noãn nắm chặt tay Cố Đình Yến. Còn Trạch Lâm cúi đầu, sắc mặt âm trầm.
Đến bệnh viện Lăng Cảng, vừa kịp hoàng hôn.
Phía bệnh viện đã chuẩn bị sẵn phòng bệnh riêng - nơi này chính là bệnh viện mà Phó Dĩnh đang nằm.
Ca phẫu thuật cấp cứu cho Trạch Hằng đã kết thúc vào buổi trưa, người được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt.
Ngồi trên xe lăn do Cố Đình Yến đẩy, Khương Noãn Noãn nghe tin anh còn sống, cả cô lẫn Cố Đình Yến đều thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài phòng bệnh có mặt lão phu nhân nhà họ Trạch cùng một cặp vợ chồng trung niên.
Khương Noãn Noãn nói nhỏ:
"Em muốn tự mình đi qua."
Trạch Lâm chen vào, gạt tay Cố Đình Yến, tự đẩy xe lăn:
"Để tôi."
"Anh chờ em ở đây." - Cố Đình Yến nói.
Dù sao thì lúc này anh cũng là người đến chậm một bước, thậm chí còn phải mang ơn Trạch Hằng vì đã kịp thời cứu giúp.
Anh đứng nguyên, gật đầu chào Trạch lão phu nhân, sau đó xoay người đi về phía cầu thang, lấy hộp thuốc ra, châm một điếu.
Thấy Trạch Lâm bình an trở về, Trạch lão phu nhân xúc động ôm chặt lấy anh.
Trái lại, cặp vợ chồng trung niên kia ánh mắt cũng đầy thương xót, nhưng hành động lại xa cách, không có lấy một cái ôm, chỉ đứng cạnh nhau, giữ khoảng cách nhất định.
Người phụ nữ quý phái ấy sau khi mừng rỡ con trai nhỏ không sao, lập tức quay đầu, đối diện với Khương Noãn Noãn đang ngồi trên xe lăn. Ánh mắt bà ta vừa phẫn nộ vừa khó tin:
"Cô chính là người mà Trạch Hằng liều chết cứu về?"
Bà biết rõ cô là tình nhân của Cố Đình Yến.
Tin này bà nghe từ Phó Thi Lưu. Để sắp xếp một cố vấn tâm lý cho Trạch Lâm, thông tin của cố vấn dĩ nhiên cũng được báo cho gia đình. Họ đều biết cả.
Trước kia không quen thì thôi, vì cô là người của Cố Đình Yến. Nhưng giờ cô suýt khiến con trai cả nhà mình mất mạng, làm sao họ có thể không oán giận?
Khương Noãn Noãn đâu phải ép Trạch Hằng đến cứu mình, nhưng tình cảm này cô vẫn phải nhận. Mà anh lại là con cưng của gia đình. Thế nên bị cha mẹ anh trút giận, cô chỉ có thể chấp nhận, cúi đầu xin lỗi:
"Là tôi."
"Xin lỗi."
Đáp lại cô là một cái tát giơ lên, người phụ nữ tức giận định đánh xuống.
Ánh mắt Trạch Lâm biến đổi, vừa định đưa tay chắn thì Trạch lão phu nhân đã nhanh hơn, bắt chặt lấy cổ tay bà ta.
"Mẹ?" - người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu.
Mấy hạt tràng hạt từ tay áo lão phu nhân đong đưa ngay trước mặt Khương Noãn Noãn. Bàn tay già nua nhưng vẫn đầy lực, hất mạnh tay con dâu ra.
"Cô giả vờ giả vịt cái gì vậy?"
Người phụ nữ choáng váng:
"Mẹ nói cái gì?"
Trạch lão phu nhân quát thẳng:
"Bớt giả bộ tình cảm trước mặt tôi đi!"
Người đàn ông trung niên mặc vest ở bên không nhịn được xen vào:
"Mẹ, xảy ra chuyện thế này, chúng con lo cho con, cảm xúc kích động cũng là bình thường."
lão phu nhân hạ tay xuống, ánh mắt sáng quắc, sắc bén khác hẳn vẻ ngoài già yếu, mỉa mai:
"Được rồi, khỏi phải vờ vịt thương yêu Trạch Hằng. Nó sớm đã biết hết mấy trò dơ bẩn của hai người rồi."
Người phụ nữ sững sờ, ánh mắt bàng hoàng:
"Mẹ... mẹ nói gì cơ?"
Trạch Lâm híp mắt, giọng lạnh:
"Giấu tôi chuyện gì?"
Khương Noãn Noãn nhìn cặp vợ chồng giàu sang kia, lòng dấy lên nhiều nghi ngờ.
Ba mẹ Trạch Hằng từ trước đến nay đều bận làm ăn, hiếm khi ở nhà. Nghĩ lại thì đúng là trong căn nhà kia, không hề có dấu vết sinh hoạt của họ - chỉ có Trạch lão phu nhân chăm sóc.
lão phu nhân thở dài, nhìn Trạch Lâm:
"Con tự đi hỏi họ đi."
Bình thường bà còn nể nang, nay cũng không muốn che giấu nữa. Chuyện xấu trong nhà, hai kẻ này nghĩ gì bà đều rõ. Trạch Lâm có quyền được biết.
Ánh mắt lạnh lẽo, Trạch Lâm buông tay khỏi xe lăn, nhìn thẳng cha mẹ:
"Ra cầu thang nói chuyện."
Chỉ còn lại Trạch lão phu nhân cùng Khương Noãn Noãn ngoài phòng bệnh. Bà thu lại cảm xúc, cúi người hỏi nhỏ:
"Con muốn vào thăm nó không?"
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Dạ muốn."
Cô định tự đẩy xe lăn, không ngờ lão phu nhân lại bước tới phía sau, thay cô đẩy vào trong.
Còn Cố Đình Yến, người đã nhường chỗ ở cầu thang cho nhà họ Trạch, lúc này dừng ngay trước cửa phòng.
Nghe rõ từng lời trò chuyện bên trong, bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa rồi lại buông xuống.
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, vậy mà giờ đây, trong ánh mắt tò mò của các y bác sĩ đi ngang, anh cao gần một mét chín, dáng người bức người, mặt không biểu cảm... đứng lặng lẽ nghe lén bên tường.
Trong phòng, Trạch Hằng đeo mặt nạ oxy, gương mặt không còn chút máu, trên tủ đầu giường đặt hai món đồ thân cận của anh - một chiếc nhẫn vàng, một chuỗi tràng hạt Phật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận