Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 242: Cùng chơi game

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:20:06
Phi Cẩm Triệu nhận lấy chiếc tạp dề, đặt cặp sách xuống, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Cô ấy rõ ràng là một báu vật, một báu vật tốt đến mức khiến anh không tiếc đồng ý các điều kiện trở lại, chỉ để giành lấy thứ đáng thuộc về mình - để sở hữu cô.
Chàng trai trẻ ngoại hình nổi bật ngồi một mình, thử nướng bánh cũng thất bại. Bên cạnh có một cô gái nhiệt tình hướng dẫn, tò mò hỏi:
"Anh làm bánh cho ai vậy?"
Phi Cẩm Triệu nhìn ra sự hứng thú và kỳ vọng trong mắt cô gái, lạnh lùng đáp:
"Bạn gái."
Ba từ "bạn gái" ngay lập tức dập tắt ánh mắt có phần mơ mộng của cô gái, chỉ còn lại sự ghen tị:
"À ra thế, vậy cô ấy thật hạnh phúc khi được bạn trai làm bánh cho. Ai muốn đến tiệm làm bánh DIY cơ bản cũng đều là con gái mà."
Phi Cẩm Triệu khẽ nhếch môi:
"Không phải."
"Hả?"
Từ trước đến nay, luôn là Khương Noãn Noãn nỗ lực làm anh hạnh phúc, xua tan mọi u ám và giá rét bên cạnh, không ngừng sưởi ấm anh.
Anh nợ cô ấy quá nhiều.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 30 triệu, hảo cảm của Phi Cẩm Triệu tăng lên 68%.]
Lúc này, Khương Noãn Noãn vừa đến nơi tổ chức sự kiện, ngạc nhiên nói:
"Phi Cẩm Triệu?"
Sao anh lại tăng độ thân mật đột ngột thế?
Điện thoại rung. Là tin nhắn của Phi Cẩm Triệu.
Anh hỏi cô về số nhà cụ thể ở Bích Thuỷ Loan.
Khương Noãn Noãn trả lời xong, hỏi anh tiếp tục làm gì.
Bên kia chỉ đơn giản nói đang bận.
Cô không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành tạm mang trang sức vào sự kiện nước hoa trước.
Cách giờ bắt đầu còn lâu, cô mở cửa phòng nghỉ của Cố Thời Châu, bên trong vang lên tiếng game và vài câu "cứu tôi với".
Khác với cảnh anh ôm mỹ nhân trước đó, trong phòng nghỉ có vài người ngồi, cả nam lẫn nữ. Trên sofa, Cố Thời Châu nhăn mặt, giọng châm biếm:
"Rớt xuống đất mà cũng để bị thành hộp được? Ngốc thế này à?" (Là rớt xuống chớt lun á game pubg chứ kh đâu)
Phó Thi Lưu đỏ mặt vì bị mắng công khai, đặt điện thoại xuống, khó chịu nói:
"Chúng ta nghỉ một chút đi, em chơi lâu sẽ chóng mặt, tiến bộ hơi chậm, anh đừng để ý."
Cố Thời Châu lười biếng, hơi nhướng mắt khi thấy Khương Noãn Noãn đứng ở cửa, giọng lười nhác:
"Vào mà không gõ cửa à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=242]

Đứng đó làm gì?"
Khương Noãn Noãn liếc Phó Thi Lưu, bước vào đặt đồ xuống:
"Các người còn chơi game à?"
Cố Thời Châu vỗ vỗ đệm sofa bên cạnh:
"Ngồi đi."
Cô theo lời, nhìn màn hình điện thoại anh.
Thấy cô có vẻ hứng thú, Cố Thời Châu đưa gần mắt cô:
"Chơi được không?"
"Không." Khương Noãn Noãn nhìn những nhân vật nhỏ cầm súng:
"Cái này làm gì? Bắn người hả?"
Cố Thời Châu:
"Tôi chơi một ván cho em xem?"
Chiều nay rảnh rỗi, lại muốn thử xem có thể "câu" được chút độ thân mật từ anh không, Khương Noãn Noãn hứng thú gật đầu:
"Được."
Cô hiếm khi chủ động tìm anh, huống chi là chơi game cùng nhau.
Cố Thời Châu khẽ nhếch môi, trở về giao diện đội hình mở màn. Phó Thi Lưu chóng mặt với game 3D, nhưng không nỡ thoát, nhịn nhịn chơi tiếp cùng anh.
Cô hôm nay khó khăn mới theo được lịch trình của anh, cũng đến tham dự sự kiện nước hoa, không muốn bỏ cuộc.
Bốn nhân vật nhảy xuống tòa nhà giảng đường, còn có một cặp đã xuống trước.
Cố Thời Châu hạ cánh, nhặt một khẩu súng, bắn những người gần đó, thao tác rất tốt.
Phó Thi Lưu nhặt băng gạc và hộp cứu thương, thấy anh bị mất máu thì ném xuống:
"Thời Châu, cầm lấy hộp cứu thương của em đi, dưới chân anh kìa."
Cố Thời Châu dẫn cô ta đi xuống, đã nghe tiếng bước chân phía dưới, một khẩu súng tấn công ở góc tầng hai.
"Đi nhặt súng."
Phó Thi Lưu ngẩng đầu:
"Nhưng em nghe thấy họ ở dưới."
Lộ đầu là dễ bị bắn chết, trước đó cô ta chết nhiều lần, không còn trải nghiệm game gì.
Cô ta không muốn đi, nhưng nhìn Khương Noãn Noãn đang quan sát bên cạnh, nhỏ giọng nói:
"Anh cứu em nhé."
Nói xong, Khương Noãn Noãn thấy Phó Thi Lưu tung khói, lao xuống lấy súng. Cô ta bị tập trung bắn, Cố Thời Châu lao vào khói, nhặt súng, phối hợp với Phạm Tương tiêu diệt hết kẻ địch.
Cố Thời Châu quay góc xuống, không quan tâm cô gái vừa bò vừa mất máu, chỉ nói:
"Phạm Tương, cứu cô ta."
Phó Thi Lưu, "công cụ" bị lợi dụng, còn chưa mất hết máu thì được Phạm Tương cứu.
Khương Noãn Noãn nhìn Cố Thời Châu lục lọi túi người khác, còn mặc váy hồng ngắn, cầm điện thoại anh:
"Để tôi chơi."
"Biết chơi rồi à?" Anh ngẩng mắt hỏi.
Khương Noãn Noãn nghiêm túc:
"Váy đẹp, tôi đổi thử."
Mọi người trong đội: "...?"
Ai cũng tưởng Cố Thời Châu sẽ trêu, anh khẽ cười xấu, đưa tay véo sau cổ cô:
"Em đang chơi game đổi trang phục à? Hay là thích nhìn tôi mặc rồi cởi?"
Khương Noãn Noãn liếc anh:
"Chơi tiếp không?"
"Em chơi đi." Anh hạ tay, đặt trên eo cô, đưa điện thoại, cằm dựa vai cô:
"Tôi xem em chơi."
Phó Thi Lưu nhìn cảnh này, suýt nghiến răng, hít sâu, kìm nén bực bội.
Khương Noãn Noãn nhận điện thoại, vứt váy hồng xuống đất, nhặt bộ trang phục trong hộp bên cạnh, lập tức trên màn hình xuất hiện một chú gà vàng xù, nổi bật.
Cô vừa nhìn thấy nó mặc bộ này, nhảy nhót tung tăng khi bắn súng, cực kỳ dễ thương.
Cô bấm vào màn hình, chú gà cũng nhảy theo, rất thú vị.
Phó Thi Lưu không nhịn được, nói:
"Noãn Noãn, nhanh lấy đồ đi, vòng bo sắp đến."
Khương Noãn Noãn hơi ngơ:
"Lấy đồ?"
Cô chưa từng chơi game này, Cố Thời Châu vòng tay từ eo ra trước, ôm nhân vật vào:
"Muốn làm gì thì làm gì."
Anh nói gì cũng nghe như hàm ý khác. Cô nghiêng đầu, mắt tròn xoe, hơi giận.
Cố Thời Châu vui trong lòng, cằm cọ vai cô, đặt tay lên màn hình minh họa:
"Em vừa nhặt đồ người khác, đó gọi là loot đồ."
"À, ra vậy." Khương Noãn Noãn gật đầu, đặt một cái chảo phía sau, tay cầm súng nhảy xuống từ tầng năm.
Thanh máu giảm một nửa.
Kỹ năng tệ hơn học sinh tiểu học.
Mọi người nhìn cô nhảy, tai vểnh cao, không nghe thấy Cố Thời Châu cười trêu.
Phạm Tương và một người khác lái xe đến đón, xe mui trần, bộ đồ gà vàng lớn và nổi bật, chạy đâu cũng bị bắn.
May mà Cố Thời Châu kỹ năng tốt, khi Khương Noãn Noãn đăm chiêu nhìn cảnh vật, anh di chuyển ngón tay giúp né đạn, bắn vài phát.
"Em sao dở thế." Anh vỗ eo cô.
Phạm Tương nhìn anh ta quái lạ, trước khi Khương Noãn Noãn đến, anh ta đã châm biếm tất cả mọi người trong phòng nghỉ.
Bây giờ vẫn vậy, nhưng giọng điệu nghe thật dịu dàng, không giống chửi người.
Khương Noãn Noãn hết đạn, còn bị một quả lựu đạn quăng trúng, mất nửa thanh máu, hơi giận:
"Chắc là camera bị lỗi, rõ ràng là do nó."
Cô giọng mềm, giận cũng ngọt, Cố Thời Châu thích nghe, đáp qua loa:
"Do ống ngắm nhỏ, để Phó Thi Lưu đổi ống 8x cho em, ống này nhỏ quá."
Phạm Tương: "..."
Vậy là vấn đề do ống ngắm 4x và 8x, chắc chắn không phải do súng giật à?
Câu trả lời ai cũng biết, chỉ là không ai dám phá hỏng phong độ của Cố Thời Châu.
Đúng chuẩn thiên vị!
----
(Lời tác giả: ngoại truyện 1v1 nghĩa là mỗi cặp sẽ có câu chuyện và kết thúc hoàn chỉnh, không phải chen lẫn kiểu này, nên đừng tranh nhau nữa, mọi cặp sẽ đều có hết... ┓(′?`)┏)
(Beo: truyện tổng 647c, cỡ 400 hơn là chính truyện, số còn lại là ngoại truyện chia đều cho 5 anh)

Bình Luận

0 Thảo luận