Phi Cẩm Triệu như vừa thở phào, lại cau mày hỏi cô:
"Ở thế giới kia, em chết thế nào? Cuộc sống của em rất tệ phải không?"
Nỗi lo lắng không kìm nén được trong giọng anh khiến Khương Noãn Noãn cảm thấy ấm áp.
"Công việc quá mệt, bị tắc mạch máu não, đột tử ngay tại nhà."
Cô nhìn anh nói:
"Nửa đời trước của em sống rất mông lung, ngày ngày chỉ có đi làm rồi về nhà, đôi khi tăng ca bận đến mức một đêm không chợp mắt cũng là chuyện bình thường. Em không biết sống khổ sở như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, em chẳng cảm nhận được chút hạnh phúc nào, lại không cam tâm cứ thế mà chết."
"Cho đến khi đến nơi này..."
Cô cúi đầu, rút một cọng cỏ dại, vặn vẹo trong tay bện loạn:
"...em mới nghĩ thì ra mình cũng có thể sống hạnh phúc, vui vẻ đến vậy."
Nếu như chưa từng có lừa dối, thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc tình yêu của năm người quá chật chội, ai cũng muốn trở thành duy nhất. Mà Khương Noãn Noãn không thể chia năm, kết cục chỉ có một.
Phi Cẩm Triệu hơi ngẩn ra, giọng nhỏ như thì thầm:
"Hình như anh chưa từng mang lại cho em niềm vui."
Cần câu trong tay khẽ rung, Khương Noãn Noãn vội nhắc nhở, anh mới kéo lên, từ dưới nước mang theo một con cá nhỏ.
Cô mừng rỡ liên hồi:
"Bắt thêm vài con nữa đi, tối nay có thể thêm món rồi!"
Phi Cẩm Triệu thả cá vào thùng, chẳng bao lâu thì một con mèo hoang từ trong bụi cỏ lao ra, toàn thân bẩn thỉu, đôi mắt dán chặt vào đám cá của họ, kêu meo meo thảm thiết.
Khương Noãn Noãn nhìn cái bụng hóp lại cùng ánh mắt đáng thương kia, không nhịn được kéo tay áo anh:
"Hay là... mình cho con nhỏ này một con trước nhé?"
Anh không phản đối:
"Nghe em."
Cô thò tay vào thùng bắt cá, thân thể trơn tuột mấy lần thoát khỏi tay, mãi mới tóm được, mà gương mặt cũng bị cái đuôi cá quất ướt cả.
Phi Cẩm Triệu giơ tay lau mặt cho cô, nhìn cô ném cá lên cỏ, con mèo lập tức ngoạm lấy chạy sang một bên, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Chưa đầy nửa tiếng, trong thùng lại nhiều thêm vài con. Ăn xong, con mèo kia còn kéo cả đàn đến, nằm ngửa bụng trong bụi cỏ gần đó, ánh mắt lom lom dõi theo.
Rõ ràng định đi câu cá về để thêm bữa, kết quả cuối cùng là hai người bị mèo vây quanh, biến thành một mình Phi Cẩm Triệu lao động nghĩa vụ, còn Khương Noãn Noãn thì vui vẻ ôm mèo chơi.
Trên đường về, Phi Cẩm Triệu mang cần đi trả, nhìn thùng trống không, Trần Trí cười nhạo:
"Không phải chứ Cẩm Triệu, cậu kém đến vậy sao? Tâm trí đặt hết chỗ nào thế?"
Khương Noãn Noãn cười không ngừng, sau khi ra ngoài còn nắm tay anh:
"Con cho mèo ăn hết rồi, chưa nói với chú Trần, ông ấy còn tưởng trình độ anh tệ quá đó haha."
Anh khẽ ừ, những lời vốn khó mở miệng giờ cũng cố gắng phối hợp:
"Ừ, là em nghịch, vậy phải làm sao đây."
"Anh sẽ để bụng à?"
Cô nghiêng sát cánh tay anh, đôi mắt cười long lanh rõ ràng khẳng định -- loại chuyện nhỏ này anh tuyệt đối sẽ không để tâm.
Phi Cẩm Triệu chỉ thấp giọng hỏi:
"Em vui không?"
Nụ cười rực rỡ như vậy, chắc chắn là vui.
"Tất nhiên rồi."
Khương Noãn Noãn nhìn anh, trong mắt như có tinh quang vụn sáng:
"Em rất vui, Cẩm Triệu, phần lớn thời gian ở bên anh, em đều thấy hạnh phúc."
Anh dừng lại, đứng trong màn đêm nhìn cô thật lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=393]
Gió đêm khẽ thổi, cảm xúc trong đáy mắt dần dần tan ra.
"Đã lâu lắm anh chưa hôn em."
Khương Noãn Noãn ngẩn ra, lập tức đỏ mặt.
Khi gương mặt cô được anh nâng lên trong lòng bàn tay, cô biết rõ người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ trước mặt muốn làm gì.
Đầu ngón tay lướt qua má mềm, Phi Cẩm Triệu đứng dưới ánh trăng, sau lưng là cánh đồng rộng, cúi đầu hôn lên cô gái mà lòng anh vẫn luôn hướng đến.
Đầu lưỡi nóng hổi lướt qua cánh môi, mang theo từng sợi khát khao.
Tiếng côn trùng trong ruộng im bặt một thoáng rồi lại vang dậy, đến khi trở lại tĩnh lặng, Khương Noãn Noãn dựa vào vai anh, khẽ thở gấp.
Phi Cẩm Triệu dịu dàng vuốt lưng cô, trầm giọng nói:
"Lấy anh nhé, chỉ mình anh thôi."
Đã quyết không đi nữa, thì cùng anh kết hôn có được không.
...
Thứ Phi Cẩm Triệu muốn, cuối cùng lại không nhận được câu trả lời.
Những khó khăn chắn giữa hai người quá nhiều, anh hiểu rõ, không trách cô.
Thậm chí sáng sớm, sau khi nhận được cuộc gọi của Hạ Tường, anh bừng tỉnh, may mắn vì cô chưa đáp ứng.
Vì một số chuyện trong bất động sản, cộng thêm thủ đoạn phi pháp anh từng dùng để đánh sập Phi Cảnh Thiên, chỉ cần chút gió lay cỏ động liền có thể dẫn đến cảnh sát lục soát. Mặc dù anh biết với năng lực của mình tuyệt đối không xảy ra vấn đề, nhưng nghĩ đến chuyện nếu thật sự kết hôn rồi liên lụy Noãn Noãn, anh không muốn cô phải chịu bất kỳ phiền phức nào.
Hậu quả của việc nhân cách sụp đổ, anh sẽ tự gánh. Một số ảo tưởng không nên có, anh cũng sẽ chôn thật sâu trong lòng.
Có những chuyện lỡ một lần, sẽ chẳng còn cơ hội. Nhưng chỉ cần người còn ở bên mình, thế là đủ.
Hạ Tường muốn anh hôm nay phải trở về Lăng Cảng một chuyến, phía cảnh sát đang thúc ép, anh không thể mãi không xuất hiện.
"Anh sắp ra ngoài à?"
Khương Noãn Noãn bị ánh nhìn nóng rực nặng nề làm tỉnh giấc, vẫn cuộn trong lòng anh, mắt ngái ngủ.
Phi Cẩm Triệu hôn lên mặt cô:
"Noãn Noãn, Hạ Tường và Diệp Nặc đều là người của anh. Năm ngoái để lật đổ Phi Cảnh Thiên, anh với họ từng bán phần mềm độc hại để kiếm tiền. Em biết đấy, hồi cấp 3 anh đã làm rồi. Giờ mấy thứ này lan truyền trên thị trường, cảnh sát nghi là anh, nhưng không có chứng cứ. Cộng thêm chuyện em mất tích, anh buộc phải đi một chuyến."
Khương Noãn Noãn tỉnh hẳn, nắm chặt tay anh:
"Anh làm sai rồi."
"Ừ." Anh rất bình tĩnh.
"Anh không còn cách nào, vốn dĩ anh cũng chẳng phải người tốt."
Sự méo mó trong tâm lý của anh, chỉ nhờ sự tồn tại của cô mới miễn cưỡng đè nén lại.
Khương Noãn Noãn hiểu, miệng đắng ngắt.
"Khi nào anh về?"
"Anh sẽ về ăn tối cùng em."
Phi Cẩm Triệu xoa đầu cô, định đứng dậy. Khương Noãn Noãn vẫn nắm chặt tay anh không buông:
"Em biết bên cạnh anh luôn có một cô gái giống hệt em. Anh đưa cô ấy đến đây được không, để cô ấy trò chuyện cùng em cũng được."
"Được."
Anh mở cửa đi ra.
Khương Noãn Noãn nằm thẳng người hồi lâu, mới vén chăn chuẩn bị dậy.
Khi đặt chân xuống đất, bắp chân khẽ động, vang lên tiếng xích nhỏ rơi trên sàn.
Cô cúi đầu, nhìn thấy cổ chân trái bị khóa chặt bằng một sợi xích, thử nhấc chân, xích kêu leng keng.
Sợi xích rất nhẹ, một đầu cố định ở góc giường bốn trụ. Có lẽ Phi Cẩm Triệu không dám đối diện cảm xúc của cô khi trực tiếp giam giữ, nên mới nhân lúc cô ngủ mà khóa lại. Chẳng trách anh đi vội đến thế.
Không có anh ở đây, cô sẽ phải kéo theo sợi xích này đi lại trong nhà sao?
Khương Noãn Noãn thử bước mấy vòng, phát hiện không cọ sát, không đau, cũng nhẹ, liền bình tĩnh làm ngơ.
Màn hình giám sát truyền trực tiếp đến máy tính của Phi Cẩm Triệu. Thấy cô tâm trạng bình thản, không phản kháng, chân mày anh giãn ra.
"Đưa cô gái kia đến bầu bạn với cô ấy."
"Lại mua thêm ít túi xách và trang sức."
Nói đến đây, Phi Cẩm Triệu khựng lại, rồi sửa lời:
"Chỉ dùng tiền từ công ty game để mua cho cô ấy thôi."
Khoản tiền đó sạch sẽ nhất, sẽ không khiến cô bị vấy bẩn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận