“Dì Lý, dì đang nhìn gì vậy?”
Tô Thanh Ngư nhìn sang theo ánh mắt mẹ Lý, cô thấy trong dinh thự nhà họ Lý sáng đèn, bên trong có một bóng người mờ ảo.
“Không có gì.”
Mẹ Lý đột nhiên đứng dậy, vươn tay đẩy Tô Thanh Ngư, giục cô mau rời đi: “Trời sắp tối, hai người mau đi tìm chỗ ở đi.”
Ở vùng núi, trời tối rất nhanh, bầu trời xám xịt như bị màn sương mỏng che phủ.
Không khí ẩm ướt ngột ngạt, mùi mưa sắp đến khiến lòng người thấy nặng nề.
Lá cây phát ra âm thanh “xào xạc” trong gió.
Con chó đen già trong lòng Tô Thanh Ngư bắt đầu run rẩy, cảm nhận được sự bất an của nó, cô nhẹ nhàng vuốt lưng chó.
Lúc Tô Thanh Ngư vừa hỏi, Thẩm Tư Niên đứng bên cạnh yên lặng nghe.
Sau khi nói chuyện xong, anh ta mới hỏi: “Dì Lý, tối nay chúng cháu ở đâu?”
“Gần đến giờ rồi, bà Trương sẽ đến đón hai đứa ngay.”
Mẹ Lý vừa dứt lời, bà Trương chậm rãi bước tới, lưng còng, tay chống gậy, đi trên con đường mòn.
“Hai vị khách, đi theo bà già nào.”
Mái đầu bạc của bà Trương được chải gọn, khuôn mặt bà ta nhăn nheo cười không ra cười: “Hôm qua hai người lên núi muộn quá, hai căn nhà trống chưa kịp dọn, môi trường quá tệ, thiệt thòi cho hai vị khách rồi.”
Thẩm Tư Niên lắc đầu, thân thiết nói: “Bà Trương, đừng khách sáo thế, chỗ ở tối qua tốt lắm. Dù cháu và Thanh Ngư sống ở thành phố nhưng trong lòng luôn mơ về cuộc sống điền viên. Ở nhà đất nông thôn thế này đúng là thú vị.”
Da bà Trương khô quắt như vỏ cây già, mắt bà ta lóe ánh kỳ dị, nở nụ cười: “Nếu đã như vậy tối nay hai người vẫn ở hai phòng đó nhé.”
Thẩm Tư Niên gật đầu.
Anh ta nghĩ địa điểm mới đồng nghĩa nguy hiểm mới.
So với nhà lạ ở cổng làng, đã ở nhà đất một đêm khiến anh ta có cảm giác an toàn hơn.
Tô Thanh Ngư lại cau mày từ chối: “Tối nay cháu muốn ở gần cổng làng, phiền bà Trương đưa cháu xuống núi.”
Điều thứ nhất quy tắc 【Làng Công Dương】:
【Nếu bạn ở lại làng qua đêm, hãy cố gắng ở nhà gần cổng làng và chọn nhà có nuôi chó. Nếu bạn chọn ở nhà trên đỉnh núi, phải đóng kín cửa sổ, sau nửa đêm không được phát ra tiếng động.】
Tuân thủ quy tắc mới đảm bảo an toàn.
Đêm qua vì chưa tìm thấy quy tắc, cô mới chọn ở trên đỉnh núi.
Tối nay Tô Thanh Ngư có lựa chọn, đương nhiên sẽ chọn phương án an toàn nhất theo quy tắc.
Thẩm Tư Niên bất mãn nói: “Cô đang nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi đã nói rất rõ rồi.”
“Chuyện này chẳng phải chúng ta đã thảo luận rồi sao?”
Thẩm Tư Niên thấy Tô Thanh Ngư hơi vô lý: “Tôi đã nói tôi sẽ không hại cô. Ở trên đỉnh núi tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Chúng ta đã thảo luận nhưng không thống nhất ý kiến.”
Không thống nhất ý kiến, sao Thẩm Tư Niên nghĩ Tô Thanh Ngư sẽ nhượng bộ?
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tư Niên mở to, anh ta nghiến răng, không tin nổi: “Tô Thanh Ngư, chúng ta không thể tách nhau!”
Bà Trương cũng phát ra tiếng cười khanh khách, bà ta bước đi loạng choạng như con lật đật, giọng nói lúc khàn lúc the thé: “Hai người là đôi tình nhân nhỏ mà, một ở trên núi, một ở cổng làng, xa quá đấy. Chi bằng cô nghe lời bạn trai, ở trên đỉnh núi đi, cái xương già này của tôi cũng lười đi lên xuống.”
“Cháu muốn ở gần cổng làng.”
Tô Thanh Ngư lấy ra 800 đồng âm phủ, mỉm cười đặt vào tay bà Trương.
Da tay bà Trương nhăn nheo xương xẩu như móng vuốt.
Bà ta thấy tiền âm phủ cười tít mắt, nụ cười quái dị thêm vài phần chân thành: “Ái chà, ái chà, không được đâu.”
Miệng bà ta nói từ chối nhưng tay nhét tiền vào túi.
Nhận tiền rồi, thái độ bà Trương thân thiết hơn: “Hồi Na Na còn ở làng hay nhắc đến cô, bảo cô rất đáng yêu. Hôm nay vừa gặp bà già cũng thích cô lắm. Người ta bảo càng vận động mới càng trẻ, giờ tôi đưa cô xuống núi tiện thể hoạt động gân cốt.”
Thẩm Tư Niên không tin nổi chỉ vào mình: “Còn tôi thì sao?”
Bà Trương cười tươi: “Tối qua đi một lần rồi, cậu phải biết đường. Cậu có thể đợi bà già dẫn đường, cũng có thể tự về.”
Chờ bà Trương đưa Tô Thanh Ngư xong quay lại trời đã tối mịt.
Làng Công Dương về đêm rất nguy hiểm.
Thẩm Tư Niên câm nín.
“Bà Trương, cháu có vài lời muốn nói với bạn trai, phiền bà đợi một lát.”
“Đi đi, nói ngắn thôi, chúng ta còn phải xuống núi.”
Bà Trương vẫy tay rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
Tô Thanh Ngư nói: “Chúng ta chia tay đi.”
“Cô nói cái gì?”
Thẩm Tư Niên nghi ngờ tai mình, anh ta hạ giọng, kìm nén cơn giận: “Cô đúng là muốn chết! Chỉ vì tôi không muốn xuống cổng làng tìm nhà ở, cô lại làm loạn thế này sao? Đêm đầu tiên chúng ta ở trên núi chẳng phải bình an cả đêm sao? Nếu cô thực sự sợ hãi thì tối nay chúng ta ở chung một phòng.”
Tô Thanh Ngư khẽ lắc đầu, gió lạnh ẩm vuốt mái tóc cô, ánh mắt cô dịu dàng nhưng kiên định: “Tôi không thuyết phục được anh, anh cũng không thuyết phục được tôi.”
“Cô đừng quên quy tắc ban đầu…”
Thẩm Tư Niên cho rằng Tô Thanh Ngư đang giận dỗi.
Tô Thanh Ngư ngắt lời anh ta, tiếp tục nói: “Thư mời không ghi tên bạn trai, trong quy tắc cũng chỉ yêu cầu đến dự đám cưới Lý Na Na cùng bạn trai đúng giờ. Bạn trai chỉ là một vai, có thể là anh cũng có thể là người khác.”
Lông mày Thẩm Tư Niên nhíu chặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh, lửa giận bùng lên, giọng anh ta trầm xuống mạnh mẽ: “Người phụ nữ như cô đúng là không biết điều! Cãi vã trong phó bản nguy hiểm, thật ngu xuẩn! Bây giờ chia tay tôi, cô đảm bảo tìm được bạn trai mới trước khi Lý Na Na trở lại để dự đám cưới sao?”
“Chuyện đó không cần anh lo.”
Tô Thanh Ngư xoay người định đi.
“Cô đứng lại!”
Thẩm Tư Niên siết chặt nắm đấm, khớp tay trắng bệch như đang kìm nén cơn giận.
Anh ta hít sâu, nhắm mắt lại mở mắt ra, hạ giọng dỗ Tô Thanh Ngư: “Cô đừng làm loạn nữa, lần này tôi nghe cô, xuống cổng làng ở cùng cô. Nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau. Đàn bà làm nũng thì đáng yêu, làm quá thì tổn thương tình cảm.”
Tô Thanh Ngư đứng đó như một bức tranh, ồn ào xung quanh không lay động được nội tâm cô.
Khuôn mặt cô như tranh vẽ, cô luôn giữ vẻ gió nhẹ mây trôi.
“Thẩm Tư Niên, không phải tôi đang thương lượng với anh, tôi đơn phương thông báo, chúng ta chia tay. Anh và tôi vốn không cùng đường.”
Nếu đã không cùng đường, sao phải miễn cưỡng?
Thay vì đợi quy tắc đối lập lộ ra, họ trở mặt thành thù, chi bằng cắt đứt ngay bây giờ, tự tìm lối đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận