Gã tóc vàng cầm ống thép, gõ bàn đánh “bộp bộp”, hung hăng nhìn chằm chằm ba người, nói: “Tao là quản lý chuồng lợn, chúng mày gọi tao là anh Vũ hay thủ lĩnh cũng được. Khi tao không ở đây, có việc tìm A Bình, nó sẽ sắp xếp công việc. Nhớ kỹ, không có sự cho phép của tao, đừng chạy lung tung trong khu. Nếu chúng mày biến thành con vật khác thì không quay lại chuồng lợn được đâu.”
A Bình là tên tay sai bên cạnh anh Vũ, trông không xấu, nhưng khí chất tệ hại. Hai tay đầy hình xăm, trái rồng xanh, phải hổ trắng. Bình thường mặt anh ta hung dữ, nhưng khi nịnh anh Vũ thì lại buồn cười.
Sau khi A Bình cúi đầu khom lưng tiễn anh Vũ đi, anh ta thẳng lưng, nói với Tô Thanh Ngư và những người khác: “Ở chuồng lợn này, quan trọng nhất là học cách làm một con lợn đạt chuẩn. Lát nữa, tôi sẽ đóng dấu lên móng các người. Từ hôm nay, quên tên cũ đi, nhớ số hiệu của mình. Mỗi tháng các người phải nuôi lợn trên máy tính. Nuôi lợn đơn giản, cứ cho chúng ăn cỏ điện tử liên tục, để chúng đẻ lợn con là được. Không hiểu thì hỏi mấy con lợn khác ở đây. Tôi là người ít chuyện, gặp rắc rối thì tốt nhất đừng tìm tôi, nghe rõ chưa?”
Ba người gật đầu.
A Bình thấy lứa mới này rất biết điều, hoàn toàn khác đám trước.
Đám người mới trước đây không nghe lời, hỏi lung tung, thích chạy loạn, cuối cùng biến thành hỗn hợp nhiều loại động vật, không dùng được, chỉ có thể ném vào nhà máy linh kiện để tháo rời.
Còn lứa mới này biết nhìn sắc mặt, ít nói, không kêu linh tinh.
Rất tốt.
A Bình thầm nghĩ, biết đâu trong đám này có người thoát được thân phận động vật, gia nhập hàng ngũ quản lý.
Vừa nghĩ, A Bình vừa cầm thanh sắt nung đỏ trong lò.
“4, 13, 52, ba số này còn trống, các người thích số nào?”
Lạc Tử Huyên lập tức đứng ra, nói nhanh hơn mọi người: “Tôi chọn số 4.”
Số 4 là số một chữ số, nét ít nhất, đau ít nhất.
Đây là phó bản, Lạc Tử Huyên lười chơi trò nhường nhịn với người khác.
Người chọn trước mới là thông minh.
“Đợi đã.”
Thẩm Tư Niên đứng lên: “Tôi có thể in hai số không? Nếu được, tôi chịu thay cô ấy.”
Thẩm Tư Niên chỉ Lạc Tử Huyên.
Anh ta muốn bảo vệ ánh trăng sáng của mình khỏi tổn thương.
A Bình hừ lạnh: “Không được.”
Lạc Tử Huyên nhìn Thẩm Tư Niên đầy cảm kích, rồi chìa tay cho A Bình: “In đi.”
A Bình nhìn mặt Lạc Tử Huyên, tặc lưỡi: “Đẹp, đẹp thật, để ở chuồng lợn đúng là phí.”
“Vậy anh thấy tôi hợp với chỗ nào?”
Lạc Tử Huyên đặt năm ngón tay thon thả lên cánh tay đầy hình xăm của A Bình, nén ghê tởm, dù cầu xin người khác vẫn lộ vẻ kiêu ngạo: “Anh trai, có nơi nào tốt hơn không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=429]
Anh giúp tôi, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”
“Tôi giúp cô, cô báo đáp thế nào?”
A Bình định sờ mặt Lạc Tử Huyên, nhưng cô ta lanh lẹ tránh đi.
Lạc Tử Huyên khẽ cau mày: “Dĩ nhiên là ghi nhớ ân tình trước, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.”
A Bình cười lạnh: “
Tôi không cần một con lợn báo đáp.”
Nói xong, anh ta không thương tiếc dùng sắt nung đỏ in số “4” lên mu bàn tay Lạc Tử Huyên.
Lạc Tử Huyên đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.
Cô ta cắn chặt răng, không tránh.
Không khí bốc lên mùi da thịt cháy khét.
Thẩm Tư Niên xót xa ôm Lạc Tử Huyên, thì thầm bên tai cô ta: “Cô cả, tạm thời cô ráng chịu, ra khỏi phó bản này, tôi có cách làm tay cô lành lặn, không để lại sẹo.”
Lạc Tử Huyên khẽ đáp: “Ừ.”
“Xong, tới lượt.”
A Bình lấy thanh sắt ghi số mới: “Hai đứa, ai trước?”
Thẩm Tư Niên liếc mắt, bước ra, vuốt tóc mái, nở nụ cười tự cho là quyến rũ: “Anh có thể nói tôi nghe chỗ tốt đó, tối nay tôi báo đáp ngay.”
“Cút, tao không có hứng với đàn ông.”
A Bình thẳng tay lấy thanh sắt ghi số “52”, in số lớn nhất lên mu bàn tay Thẩm Tư Niên.
Thẩm Tư Niên không nhịn được, buột miệng chửi thề.
Khi da thịt bị cháy, phát ra tiếng “xèo xèo”, không khí tràn ngập mùi máu và thịt nướng.
Thẩm Tư Niên ôm vết thương trên mu bàn tay, lại bắt đầu nhớ hệ thống đã tắt. Nếu có hệ thống, anh ta có thể đổi thuốc giảm đau…
Không được, Thẩm Tư Niên nhận ra mình không thể quá phụ thuộc hệ thống. Là đàn ông, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, dù không có hệ thống, anh ta cũng phải tự xử lý nguy nan.
Thẩm Tư Niên xót xa nhìn Lạc Tử Huyên. Dù cau mày cô ta vẫn đẹp, khiến anh ta đau lòng. Nữ thần của anh ta không đáng chịu khổ thế này.
Tô Thanh Ngư nhìn hai người họ liếc mắt đưa tình, đau cả đầu.
A Bình cầm thanh sắt nung mới đến trước mặt Tô Thanh Ngư, nheo mắt nói: “Cô là người cuối, không được chọn nữa.”
Tô Thanh Ngư nắm hai tờ tiền âm phủ rồi cầm tay A Bình, nhân cơ hội nhét tiền vào, giọng nói ôn hòa: “Anh Bình, tôi nhớ số này rồi.”
A Bình cảm nhận tờ tiền trong tay, nhướng mày. Người mới lần này biết điều đấy.
Họ làm việc ở đây, có lương.
A Bình lén nhìn tờ tiền, tổng cộng hai trăm.
Không nhiều, nhưng giữa chốn đông người, cô cũng không nhét được nhiều hơn.
A Bình khoác vai Tô Thanh Ngư, kéo cô sang một bên, cười nói: “Người đẹp à, gọi một tiếng anh Bình thân thiết thế này, làm anh đây không nỡ ra tay. Vào văn phòng anh, anh đưa em bảng số, đeo lên người, như vậy khỏi sợ lẫn lộn.”
“Cảm ơn anh Bình.”
Tô Thanh Ngư ngọt giọng, theo A Bình vào văn phòng.
Vừa vào, A Bình buông Tô Thanh Ngư, anh ta khoanh tay, ngẩng cằm: “Muốn tôi che chở không?”
Cửa văn phòng đóng kín. Tô Thanh Ngư lấy thêm ba trăm đồng âm phủ từ túi, hai tay đưa cho A Bình: “Chút lòng thành, mong anh Bình nhận.”
A Bình nhận tiền, ngồi xuống ghế, hai chân dài gác lên bàn.
Anh ta lấy bảng số “13” từ hộp bên cạnh, ném vào lòng Tô Thanh Ngư.
“Cầm lấy đi, đừng làm mất bảng số. Làm việc ngoan ngoãn ở chuồng lợn, hoàn thành chỉ tiêu mỗi tháng, cô sẽ an toàn. Có việc gì thì đến văn phòng tìm tôi, nhưng nhớ, tôi có thói quen ngủ trưa, đang ngủ thì đừng làm đến phiền.”
Tô Thanh Ngư gật đầu lia lịa.
A Bình vừa tham tiền, vừa háo sắc, lại có chút nghĩa khí giang hồ, vì vậy nhận tiền rồi nên anh ta không làm khó cô nữa.
Bên ngoài văn phòng.
Mặt Lạc Tử Huyên lạnh như sương, nhìn cửa đóng kín, thấp giọng: “Không biết xấu hổ.”
Thẩm Tư Niên gật đầu phụ họa: “Đa số phụ nữ trên đời đều tham sống sợ chết, để sống sót, họ có thể vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, bán rẻ thân thể, không có chút khí tiết.”
Thẩm Tư Niên thấy Lạc Tử Huyên mới là người phụ nữ trong sạch nhất thế gian.
Vừa nãy, rõ ràng A Bình nhòm ngó nhan sắc tuyệt trần của nữ thần anh ta.
Nhưng nữ thần chẳng thèm cho anh ta sắc mặt tốt, dứt khoát chìa tay, can đảm để A Bình in số.
Tử Huyên của anh ta thà chịu đau cũng không để bị vấy bẩn.
Còn Tô Thanh Ngư thì khác, tùy tiện để đàn ông ôm ấp, không biết trinh tiết là gì. Nhìn cô cười với A Bình để tránh bị in sắt, miệng gọi “anh Bình”, lẳng lơ, không phản kháng. Thẩm Tư Niên thầm đoán, đời tư của Tô Thanh Ngư chắc chắn không đứng đắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận