Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 286: Thạch phủ (7)

Ngày cập nhật : 2025-08-31 11:52:10
"Nô tỳ sẽ dẫn đường, xin lão gia đi theo."
Tô Thanh Ngư đi trước, đầu óc chạy đua tìm cách giải quyết.  
Nếu Phương Thiên Xuyên chết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng phó bản.  
Nếu nhị tiểu thư bị trừng phạt, tiểu nha hoàn này cũng không chạy thoát.  
Trừ khi quy tắc đặc biệt nhắc đến, con người không thể chống lại quỷ dị.  
Nhưng quỷ dị cấp cao có thể làm hại quỷ dị cấp thấp.  
Cần tìm cách cảnh báo nhị tiểu thư.  
Là quỷ dị, Tô Thanh Ngư không thể dùng thẻ cống phẩm.  
Cô còn một Nương Nương cổ đại chưa ký khế ước, rất hợp với phó bản này.  
Không dùng được, đáng tiếc.  
Tuy nhiên, vẫn có thể sử dụng đạo cụ quỷ dị từ các phó bản trước.  
Lá liễu cô giáo thể dục 【Trường THPT Sao Mai】 tặng, có tác dụng dẫn đường cho đồng đội.  
Vỏ cam cô gái sành điệu 【Tuyến tàu điện ngầm số bốn】 cho, có thể duy trì nhận thức.  
Hai viên đá quý đỏ từ tượng thần 【Thị trấn tượng sáp】 tan chảy, tác dụng chưa rõ.  
Lông vũ hồng Đỗ Vũ 【Nhà máy nước giải khát Sao Mai】 tặng, ngụy trang thành quỷ dị.  
Những thứ này vẫn còn nguyên vẹn.  
Đỗ Vũ là cấp vàng, là quỷ dị, không biết dùng lông vũ của anh ta có thể nâng cấp bản thân không.  
Tìm cơ hội thích hợp thử xem.  
Gia đinh sau lưng Thạch lão gia cầm đèn lồng giấy trắng, ánh lửa vàng nhấp nháy, mỗi người che ô giấy trắng, mặt xám xịt, môi tím ngắt, có kẻ không phải quỷ dị mà là người bị ô nhiễm nặng, thần trí hỗn loạn.  
Trên trời mây đen vần vũ, vô số hạt mưa máu rơi xuống.  
Mưa máu rơi trên phiến đá xanh, phát ra âm thanh đục như nhịp tim đập.  
Máu lan tràn, nhuộm đỏ sân vườn.  
Dây thường xuân bám tường, non bộ bên hiên nhà đều bị nhuộm đỏ, như cơn ác mộng không thể tỉnh.  
Tô Thanh Ngư không ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, cô ngửi thấy mùi mưa ngọt ngào.  
Cơn mưa máu này qua đôi mắt quỷ dị lại thấy vô cùng bình thường.  
Như thể mưa vốn phải như vậy...  
Khi ý nghĩ này lóe lên, Tô Thanh Ngư lập tức cảnh giác.  
Cô đang ở trong cơ thể Song Hỷ.  
Cô không phải Song Hỷ.  
Cô không phải quỷ dị.  
Cô là con người.  
Cô là Tô Thanh Ngư!  
Phó bản này đang làm suy yếu nhận thức bản thể của cô!  
Thẩm Tư Niên giả quỷ dị rất giống, aj ta phấn khích đến nỗi óc trong đầu lắc lư, nói: "Cô mau dẫn đường đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=286]

Có lão gia ở đây, cô đừng hòng giở trò!"
Sao có thể không dùng thủ đoạn chứ?
Tô Thanh Ngư cầm ô đi phía trước, vừa đi vừa gọi to: "Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư đâu rồi? Nô tỳ mang ô đến đây."  
Thẩm Tư Niên lập tức phản đối: "Cô hét như thế, nhị tiểu thư chắc chắn sẽ nghe thấy, cô đang báo tin!"
"Nô tỳ đâu có nói mọi người đều ở đây, sao gọi là báo tin?"  
Thẩm Tư Niên bắt đầu phân tích: "Bình thường đi lấy ô, phải mang thẳng đến chỗ Nhị tiểu thư. Nếu Nhị tiểu thư không ở đó, cô mới nên gọi. Giờ cô gọi từ xa, rõ ràng có ý đồ."  
Phải nói não người có ích hơn quỷ nhiều.  
Đầu óc của Thạch lão gia không nhanh nhạy như thế, ông ta nghe Thẩm Tư Niên phân tích như vậy thì quay sang nói với Tô Thanh Ngư:
“Song Hỉ, giữ yên lặng.”
“Vâng.”
Tô Thanh Ngư ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vừa rồi tiếng hét kia cũng đủ lớn rồi, hi vọng Phương Thiên Xuyên và Nhị tiểu thư có thể nghe thấy.
Họ cùng nhau đi đến căn phòng nơi thư sinh ở.
Cửa sổ và cửa chính đóng chặt.
Thạch lão gia hỏi Tô Thanh Ngư:
“Nhị tiểu thư có ở bên trong không?”
“Lạ thật, vừa nãy nhị tiểu thư còn ở đây mà.”
Tô Thanh Ngư bắt đầu giả ngốc: “Bẩm lão gia, lúc nãy ban đêm, nô tỳ và nhị tiểu thư chuẩn bị về phòng, đi ngang qua chỗ này thì trời đổ mưa lớn, nhị tiểu thư liền đứng dưới mái hiên trú mưa, còn nô tỳ quay về lấy dù.
Giờ không thấy đâu, có lẽ nhị tiểu thư đã được nha hoàn khác đưa đi rồi.”
Thẩm Tư Niên giơ tay chỉ về phía phòng của Phương Thiên Xuyên:
“Vì danh tiếng của Nhị tiểu thư, tôi… khụ khụ, nô tài cho rằng nên kiểm tra thử mấy căn phòng này.”
Nhưng Thạch lão gia chỉ đứng ngoài cửa, nhìn căn phòng đã tắt đèn rồi, nói: “Khách đã tắt đèn đi ngủ, chúng ta không nên vào quấy rầy nữa.”
Tuy nói vậy, nhưng Thạch lão gia vẫn cứ dán chặt mắt vào căn phòng kia.
Còn Phương Thiên Xuyên thì đang ngồi xổm dưới cửa sổ, ghé mắt nhìn ra ngoài qua khe hở.
Cậu ta thấy một đám đông chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, đứng lù lù trong mưa máu, đồng loạt quay mặt nhìn về phía căn phòng của cậu ta.
Hai chân cậu ta run cầm cập.
Chẳng phải người thử thách còn một cô gái tên là Lâm Khả Tâm sao?
Sao tất cả lại chạy đến chặn ngay cửa phòng cậu ta thế này?
Không thể chia bớt ra chặn mấy chỗ khác được à?
Phương Thiên Xuyên khổ sở đến muốn khóc.
Vừa rồi cậu ta nghe thấy giọng của Tô Thanh Ngư.
Khi ấy cậu ta đứng ở cửa, ngay sau khi nghe thấy tiếng nói thì ngọn nến trên bàn trong phòng phụt tắt, nhị tiểu thư biến mất trong bóng tối.
Trong quy tắc có nói rằng, nếu ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt thì phải lập tức quay lại phòng, đóng chặt cửa sổ và cửa chính.
Phương Thiên Xuyên đã làm đúng như trong quy tắc ghi lại.
Quả nhiên, quỷ dị bên ngoài không xông vào phòng.
Nhưng lúc này, Phương Thiên Xuyên rất muốn đi vệ sinh.
Càng căng thẳng, lại càng buồn tiểu.
Rõ ràng ban ngày cậu ta đã cố nhịn uống nước để buổi tối đỡ phải đi vệ sinh.
Phương Thiên Xuyên liếc nhìn quanh phòng, thầm nghĩ lát nữa chắc chỉ đành giải quyết vào trong bình hoa thôi.
Ngay lúc ấy, nhị tiểu thư che chiếc ô giấy dầu màu trắng, bước tới từ phía sau đám quỷ dị.
Mưa máu đỏ thẫm men theo vành ô nhỏ xuống từng giọt.
“Cha, sao mọi người lại tụ tập đông đủ ở đây thế này ạ?”
Thạch lão gia vừa nhìn thấy nhị tiểu thư, giống như chạm phải công tắc nào đó, hai người bắt đầu nói lời thoại.
“Một nữ tử khuê các, nửa đêm nửa hôm lại ra ngoài thế này, còn không mau quay về phòng đi! Nếu lại xảy ra chuyện như với tỷ tỷ con, thì thể diện của Thạch phủ sắp mất sạch rồi!”
Nhị tiểu thư bắt đầu che mặt khóc thút thít: “Cha, khi nào mới có thể thả tỷ tỷ ra đây? Nếu tỷ bị nhốt thêm mấy ngày nữa, sẽ bị đói chết!”
Thạch lão gia lạnh lùng vô tình nói:
“Ta không muốn nghe những lời này từ miệng con nữa. Song Hỉ, đưa nhị tiểu thư về phòng đi!”
Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn về phía phòng khách, tay khẽ nâng khăn tay che nửa khuôn mặt, giọng nói u oán:
“Nguyện vọng lớn nhất của con, chính là tỷ tỷ có thể bình an ra ngoài.”
Phương Thiên Xuyên áp sát tai vào khung cửa sổ để nghe lén.
Trong quy tắc thông quan mà cậu ta nhận được, có một điều liên quan đến hai vị tiểu thư của Thạch phủ.
【Cấp C: Giúp tiểu thư và thiếu gia hoàn thành tâm nguyện, đồng thời lấy được tín vật thân cận của bọn họ. Đến ngày thứ bảy, dựa vào tín vật mà rời đi từ cổng chính.】
Cuộc đối thoại vừa rồi, cậu ta đã nghe rõ mồn một.
Tiểu thư có đại tiểu thư và nhị tiểu thư.
Tín vật ở đây rốt cuộc chỉ tín vật của vị tiểu thư nào?
Phương Thiên Xuyên hoàn toàn bế tắc.
“Song Hỉ, lại đây.”
Nhị tiểu thư vẫy tay gọi Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư vui vẻ đứng bên cạnh cô ấy.
Đợi đến khi Thạch lão gia dẫn đám người hầu rời đi.
Nhị tiểu thư vén tóc, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Ngư:
“Song Hỉ, ngươi đã trở nên khác trước kia, ta phải khen thưởng ngươi.”

Bình Luận

31 Thảo luận