Nhìn đám bạn bè trong danh bạ điện thoại giảm mạnh, Tô Thanh Ngư có cái nhìn khác với Ưu Ưu.
Ưu Ưu đã trở thành hình dáng chú hề, chiếc mũi đỏ và hai hình trái tim đỏ dưới mắt khiến cậu ta trông vừa tinh nghịch vừa có phần dễ thương.
Mái tóc xoăn màu hạt dẻ bông xù, đội chiếc mũ nhỏ sặc sỡ, mỗi lần nghiêng đầu, mấy quả chuông trên chóp mũ lại leng keng vui tai.
“Chủ nhân, nhớ trả giá đấy nhé.”
Cậu ta chìa cánh tay vừa mới mọc lại, ống tay áo đỏ rực, cổ tay quấn lấy sợi chỉ bạc y hệt trên cổ tay Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư tắt màn hình điện thoại.
Cô bật cười rồi nói: “Không trả. Tôi chỉ đăng ảnh phong cảnh thôi, đâu có sai bảo gì cậu, sao tính là sử dụng cậu được?”
“Ê ê ê, gian xảo quá đi mất!”
Ưu Ưu phồng má.
Vô Tâm đứng phía sau Tô Thanh Ngư, nét mặt lạnh băng nhìn hai người qua lại.
Ở lồng ngực trống rỗng, từng cơn gió lạnh ùa qua.
Đây cũng là lần đầu tiên Vô Tâm tiếp xúc với một quỷ dị cấp cao hơn mình.
Anh cảm nhận rõ sự hiện diện của Ưu Ưu đang đe dọa tới vị trí của mình.
Chủ nhân vốn ưu ái những quỷ dị mạnh.
Điều này sẽ khiến số tiền âm phủ mà anh nhận được giảm đi.
Tô Thanh Ngư nhìn Ưu Ưu chằm chằm, giọng nói lạnh nhạt: “Giờ mới là mệnh lệnh, Ưu Ưu, dẫn tôi rời khỏi phó bản Đoàn Xiếc Táo Đỏ!”
Quy tắc thông quan cấp S là: đưa chú hề rời khỏi Đoàn Xiếc Táo Đỏ.
Hiện tại, Tô Thanh Ngư vẫn chưa thông quan phó bản.
Mười vạn đồng âm phủ là cái giá phải trả.
Ánh trăng bàng bạc rọi xuống mái lều cũ nát của đoàn xiếc.
Tô Thanh Ngư lặng lẽ đứng ở cổng, nhìn cái nơi từng huyên náo giờ chìm vào tĩnh lặng.
Ưu Ưu đi thăm bé gái bình hoa.
Cô ấy vừa nhìn thấy Ưu Ưu quay lại, cả tay lẫn chân bò trốn xuống gầm giường, không muốn gặp cậu ta.
Nhưng Ưu Ưu không biết điều, cứ thế kéo cô bé từ dưới gầm giường ra, nhẹ nhàng ôm lấy.
Cậu ta dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô bé, trong mắt ẩn giấu một tia buồn bã, cậu ta khe khẽ nói: “Hoa Hoa, tôi đã ký khế ước với chủ nhân rồi, muốn rời khỏi nơi này.”
Cô bé gật đầu.
Ưu Ưu đi rồi, cô bé sẽ trở thành quỷ dị mạnh nhất trong phó bản này.
“Tôi trả lại cho em một cơ thể lành lặn.”
Chú hề lấy ra đoạn xương ngón tay cuối cùng, tiếp tục nói: “Sau khi tôi rời đi, độ khó của phó bản này cũng sẽ hạ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=266]
Nhớ trông coi đoàn xiếc thay tôi, khi tôi chưa quay lại, đừng để ô nhiễm ở đây biến mất.”
Hoa Hoa nghiêng đầu: “Khục khục khục… Tôi sẽ ăn sạch bọn xâm nhập.”
Ưu Ưu nhẹ nhàng vỗ tay cô bé: “Giỏi lắm.”
Đám quỷ dị cấp thấp phục tùng bản năng ăn uống nguyên thủy.
Cứ như vậy cũng tốt.
Còn Tô Thanh Ngư thì đi đến nơi nhốt những con thú nhỏ, đó đều là con người bị "thái sinh chiết cát" (bắt cóc và cắt xén thân thể).
Họ co ro ủ rũ, trong ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Susan là người tràn đầy sức sống nhất, thân rắn cuộn tròn, thấy Tô Thanh Ngư liền cười khẽ, giọng trầm thấp mê hoặc: "Không tìm được lối thoát nên quay lại tìm tôi sao?"
"Tôi không đến tìm cậu."
Tô Thanh Ngư rút từ trong túi ra một con dao và sợi dây thép, ném vào lồng: "Tôi sắp rời đi, nể mặt cùng là con người, tôi mang đến cho các người lựa chọn cuối cùng. Muốn sống thì tự dùng dây thép mở khóa lồng. Muốn chết thì tự dùng dao kết liễu."
Nói xong, Tô Thanh Ngư quay người rời đi.
Ưu Ưu đang đợi Tô Thanh Ngư ở đại sảnh. Cậu ta không theo sát cô từng bước như Vô Tâm mà có suy nghĩ riêng, tạm biệt gánh xiếc yêu quý của mình.
"Chủ nhân, cho cô."
Ưu Ưu đưa cho Tô Thanh Ngư một mảnh giấy úa vàng: "Chủ nhân là con người đầu tiên dùng tờ giấy này. Yên tâm đi, quy tắc trên đó rất sạch sẽ, không bị ô nhiễm."
"Đó thực sự là vinh dự của tôi."
Tô Thanh Ngư nhận mảnh giấy từ tay cậu ta.
Mở ra xem, hóa ra lại là quy tắc mới.
Quả nhiên là phó bản năm sao, ngay cả việc rời đi cũng phiền phức như vậy.
Quy tắc chuyến xe cuối 【Đoàn xiếc Táo đỏ】
(Đoàn xiếc Táo đỏ là nơi tràn ngập tình yêu và niềm vui, bạn có thể ở lại tận hưởng thời gian tươi đẹp, nhưng nếu bạn nhất quyết rời đi, hãy tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc sau.)
【1. Ban ngày thị trấn thuộc về đoàn xiếc, ban đêm thuộc về rừng đen. Chỉ khi có chú hề ở bên, bạn mới có thể vào thị trấn vào ban đêm. Chỉ có một chuyến xe rời thị trấn, sẽ đến trạm xe buýt duy nhất lúc 12 giờ đêm. Chú hề sẽ nói dối. Khi chú hề đáng tin, gã sẽ dẫn bạn đi.】
【2. Sau khi lên xe, hãy nhớ trả tiền vé. Không ngồi ở hàng ghế cuối có đặt ô đỏ, cũng không ngồi ở vị trí gần cửa hoặc gần cửa sổ. Xe khởi hành sẽ không dừng giữa đường. Nếu bạn thấy cảnh bên ngoài dừng lại và có người trong rừng vẫy tay, đừng xuống xe, càng không được nhìn vào mắt họ, bạn chưa đến trạm.】
【3. Khi xe chưa đến trạm, vui lòng không rời khỏi chỗ ngồi. Trên xe có nhiều người, không mở cửa sổ, không thò đầu ra ngoài, càng không duỗi chân ra lối đi. Nếu bạn cảm thấy đầu gối nặng trĩu, hãy nhắm mắt cho đến khi cảm giác nặng nề biến mất.】
【4. Xe sẽ đến điểm đến lúc 1 giờ sáng. Khi xuống xe, hãy nói ba lần "xin nhường đường" về phía lối đi. Nếu cửa xe mở, hãy nhanh chóng xuống xe và không quay đầu lại. Nếu cửa không mở, hãy ngồi lại vị trí cũ và lặp lại động tác trên vào 1 giờ sáng hôm sau. Nếu quá ba lần cửa vẫn không mở, bạn sẽ không thể rời đi hoàn toàn.】
【5. Sau khi xuống xe, hãy nhanh chóng vào trong nhà. Đừng quay đầu nhìn xe! Đừng quay đầu nhìn xe! Đừng quay đầu nhìn xe!】
Tô Thanh Ngư nhìn Ưu Ưu đã thu dọn xong đồ đạc, không nhìn nữa, giọng điệu bình thản: "Mệnh lệnh của tôi là cậu dẫn tôi rời đi."
"Chủ nhân, không được ăn vạ đâu."
Ưu Ưu có thể làm đến mức tối đa là chủ động giao quy tắc cho Tô Thanh Ngư.
Quy tắc là thứ tuyệt đối.
Cách thông quan cấp S nói rằng để Tô Thanh Ngư dẫn chú hề rời đi.
Vì vậy, ngay cả khi Tô Thanh Ngư ký khế ước với Ưu Ưu - chú hề tạo ra phó bản này, cô vẫn phải tuân thủ quy tắc này, không thể đảo ngược chủ thể và khách thể.
"Dẫn tôi đến trạm xe buýt đi."
Tô Thanh Ngư bước thẳng ra khỏi đoàn xiếc, không quay đầu.
Ưu Ưu cười tít mắt nói: "Vâng, thưa chủ nhân."
Màn đêm buông xuống thị trấn, đường phố gần như không có bóng người, chỉ có ngọn gió hoang vắng vi vu thổi qua, phát ra những âm thanh rợn người.
Những con vật đi bằng hai chân xuất hiện trên con phố và ngõ hẻm.
Tô Thanh Ngư phát hiện đường dưới chân dần trở nên mềm nhũn.
Cứ như đang giẫm lên lớp da thú dày mịn.
Thậm chí cô còn nghe được tiếng nhịp tim đều đặn của mặt đất.
Ưu Ưu vừa ngân nga giai điệu nhỏ, vừa dẫn đường.
Không lâu sau, Tô Thanh Ngư trông thấy rất nhiều trạm xe buýt.
Đây là thứ ban ngày không có.
Những trạm xe buýt ấy như bản sao, nối với nhau thành mảng lớn.
Mỗi trạm xe đều trống trơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận