Quy tắc thông quan【Trang trại nuôi rắn Uroboros】.
【Cấp B: Mang theo một con lợn, một con bò sữa, một con chó, một con thú dữ và một bộ linh kiện hoàn chỉnh, lấy bản đồ, lên thuyền gỗ rời khỏi trang trại nuôi rắn Uroboros.】
Thẩm Tư Niên không gọi được tên Lạc Tử Huyên, nhưng vẫn vẫy đuôi liên tục.
Lạc Tử Huyên thấy bộ dạng này của anh ta, khuôn mặt lạnh băng hơi dịu, bật cười: “Thẩm Tư Niên, cái đuôi này của anh đáng yêu thật.”
Một câu “Thẩm Tư Niên” khiến anh ta nhớ ngay tên mình.
Lạc Tử Huyên lấy tờ giấy ghi tên, đưa cho anh ta xem.
“Tử Huyên, tôi nhớ hết rồi!”
Sau đó, đột biến trên người Thẩm Tư Niên bắt đầu giảm dần.
Thấy anh ta thay đổi, Lạc Tử Huyên không cười nữa: “Chúng ta phải đi. Nếu đột biến của anh biến mất, tôi phải quay lại chuồng chó.”
“Cô tìm được quy tắc thông quan rồi?”
"Rồi. Khi đến chuồng bò sữa, tôi gặp một con bò sữa từ nhóm thử thách trước. Tôi giúp cô ta tìm tên, cô ta kể cho tôi nghe tất cả những manh mối mình thu thập được và giao đứa con của cô ta cho tôi."
Lạc Tử Huyên lấy được quy tắc thông quan từ con bò sữa.
"Chúng ta đi."
Thẩm Tư Niên lập tức đưa sợi dây thừng cho cô ta, để cô ta dắt mình.
"Lần này là cô đã cứu tôi."
Thẩm Tư Niên sờ mũi, xấu hổ vì bị nữ thần thấy bộ dạng mất mặt. Lần này hệ thống không ở đây, là cô ta cứu mình, lần sau anh ta phải bảo vệ cô ta.
“Tư Niên, trước đây trên du thuyền, anh giúp tôi. Khi nhà họ Lạc biến thành phó bản, anh cũng cứu cha tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=443]
Hai ta không cần khách sáo thế.”
Lạc Tử Huyên thấy Thẩm Tư Niên trong phó bản này không nhạy bén như trước.
May mà cô ta khá thuận lợi ở phó bản này.
Thẩm Tư Niên cảm động: “Gặp được cô, tôi rất may mắn.”
Lạc Tử Huyên cười, không kìm được mà sờ cái đuôi chó lông xù của anh ta, cảm giác dễ chịu. Thẩm Tư Niên giật mình, cảm giác này khiến anh ta rạo rực.
Không được!
Anh ta kìm nén những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Lạc Tử Huyên thích chó, ghét mèo.
Cô ta cảm thấy loài chó rất trung thành và nồng nhiệt. Khi còn nhỏ, cô ta từng nuôi một con chó ngao Tây Tạng, hung dữ với tất cả mọi người, trừ chủ nhân là cô ta, chỉ vẫy đuôi với cô ta.
“Đừng nói nhảm, chúng ta đi nhanh thôi.”
Lạc Tử Huyên dắt Thẩm Tư Niên, theo chỉ dẫn của bản đồ, cùng nhau rời phó bản.
Tô Thanh Ngư nghe thấy A Bình nói người trong phòng hồng trốn thoát, lập tức cảnh giác.
Cô quay lại ngay, quả nhiên, Thẩm Tư Niên đã biến mất.
Cô không ngờ Lạc Tử Huyên thoát khỏi phòng hồng nhanh thế, lại tìm được Thẩm Tư Niên trong khu rộng lớn này đúng vào khoảng thời gian ngắn ngủi.
Phải tìm cách khắc phục.
Tô Thanh Ngư đứng trước cửa nhà máy linh kiện. Khi A Bình bước ra, cô lập tức nhét dây thừng vào tay anh ta.
Trong phó bản này, chỉ A Bình có khả năng giúp cô.
“Ai?!”
A Bình giật mình, vội sờ khẩu súng ở thắt lưng. Nhìn rõ Tô Thanh Ngư, anh ta cau mày: “Là cô à, làm gì ở đây?”
“Giúp tôi một việc.”
A Bình hếch cằm, giọng không vui: “Cô phải hiểu rõ, tôi là quản lý.”
Tô Thanh Ngư rút ra một xấp tiền âm phủ.
Thái độ A Bình lập tức thay đổi. Anh ta nắm dây, nở nụ cười nịnh nọt: “Ôi, sao cô vẫn còn tiền âm phủ? Tôi tưởng cô xài hết rồi. Có tiền mà lấy ra sớm thì mọi chuyện dễ bàn.”
Quy tắc nhắc đến trăn hoa hung dữ nhưng không độc. Tô Thanh Ngư từng tiếp xúc A Bình, biết anh ta thuộc tổ chức Áo Đen, được sắp xếp làm việc trong phó bản này. Anh ta tham tiền, chỉ cần đưa đủ tiền âm phủ là dễ nói chuyện.
Hơn nữa, ở chuồng lợn, A Bình rất xem trọng cô, thậm chí muốn cô làm nhân viên phó bản này.
“Anh có thể cầm dây, dẫn tôi đi một vòng khu này, nói về cấu trúc của nó không?”
Tô Thanh Ngư không lấy được bản đồ, cô cần nắm rõ khu vực để tìm nguồn ô nhiễm.
A Bình khó xử: “Tôi có thể chỉ đường, nhưng không dẫn cô đi được. Quyền hạn của tôi chủ yếu ở chuồng lợn. Nếu dẫn cô đi lung tung, tôi có thể bị phạt.”
“Được, anh chỉ cho tôi.”
A Bình nói rất chi tiết, xong xuôi thì hỏi: “Cô muốn về chuồng lợn với tôi không? Về thì phải cắt tai.”
Cắt tai rất đau nhưng không chết.
Tô Thanh Ngư không đáp mà hỏi một vấn đề khác: “Khu này do ai quản lý?”
“Đầu rắn.”
A Bình dắt Tô Thanh Ngư đi đường vắng, giọng rất nhỏ: “Thủ lĩnh là quỷ dị, cơ thể to lớn. Anh ta nuôi đồ ăn trong phòng hồng, chơi chán thì ăn. Nói cho cô một bí mật nhé, người cuối cùng bị nhốt trong phòng hồng là một phụ nữ. Thủ lĩnh chưa kịp ăn, cô ta đã bị người khác cắt cổ. Thủ lĩnh giận vì chuyện này lắm. Mụ phù thủy Huệ Tử ấy mới tìm một cô gái khác nhốt vào phòng hồng để xoa dịu thủ lĩnh. Ai ngờ cô này lại trốn, haha.”
A Bình cười hả hê.
Tô Thanh Ngư nghe được điểm mấu chốt: “Sao anh biết là bị con người cắt cổ?”
“Mỗi động vật trong khu là tài sản quan trọng, bọn tôi không giết trực tiếp đâu.”
A Bình khoanh tay xăm rồng xanh hổ trắng, thở dài:, “Tôi cũng là người làm thuê bị lừa. Lúc vào phó bản, tổ chức không nói vào rồi là không ra được. Chị Trần bảo tôi, nơi này không nguy hiểm tính mạng, vẫn liên lạc được với bên ngoài. Ai ngờ đã vào đây rồi thì không được tự do.”
“Nguồn ô nhiễm biến mất, anh có thể rời đi.”
Trong phó bản, nếu nguồn ô nhiễm bị tiêu diệt hoàn toàn, quỷ dị sẽ trở về trạng thái yên bình, sống theo cách ban đầu.
Con người bị mắc kẹt trong phó bản, nếu nhận thức bình thường, có thể rời đi. Nếu nhận thức bị ô nhiễm nặng thì họ sẽ rơi vào trạng thái “quỷ đả tường”, đi vòng quanh trong phó bản nhưng không tìm được lối ra.
Nếu nguồn ô nhiễm chưa biến mất, người thử thách thông quan bằng cách khác, phó bản sẽ khởi động lại. Người trong phó bản mãi là một phần của nó, không thể rời đi.
“Cô không định tiêu diệt nguồn ô nhiễm ở đây chứ?”
A Bình đỡ trán: “Đừng mơ. Nếu ô nhiễm dễ bị xóa như vậy, thế giới này đã không có nhiều phó bản thế. Tôi ở đây lâu vậy, cũng chỉ biết nguồn ô nhiễm liên quan đến thủ lĩnh. Còn thủ lĩnh… tôi nghĩ chắc cô không muốn gặp đâu.”
“Tôi đã xóa nhiều nguồn ô nhiễm rồi.”
A Bình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tô Thanh Ngư: “Cô không khoác lác đấy chứ?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận