Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 515: Núi Thần Khỉ (46)

Ngày cập nhật : 2025-09-27 17:44:58
“Nghiên cứu năng lượng sao?”
Bạch Hỏa khẽ cười nhạo: “Để người và quỷ dị kết hợp cũng là một phần của nghiên cứu năng lượng mới sao?”
“Đó đều là những thí nghiệm sau này, vi sư đã nói, trong đám nhà khoa học đó không thể thiếu những kẻ điên.”
Trí Hư Tản Nhân đã không còn tâm tư tranh luận đúng sai, trên con đường này, ông đã lạc mất chính mình: “Những quỷ dị đó sinh ra từ nó, trước khi bùng nổ toàn diện, chúng đã tồn tại ở phạm vi nhỏ. Không chỉ quỷ dị, phó bản cũng vậy, lúc đó vào phó bản còn có thể chọn người thử thách, còn có thể xem được hình ảnh trực tiếp. Nghe có buồn cười không? Như thể nó cố tình để con người xem vậy.”
Những buổi phát trực tiếp mà các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn xem, tưởng rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng không biết rằng, tất cả những gì họ thấy chỉ là hy vọng giả dối mà nó ban cho.
“Mà con người vì dục vọng của mình, biết rõ là bẫy, vẫn muốn thử.”
“Lúc đó, mọi người ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần phá giải vài phó bản lẻ tẻ là có thể giải quyết được tác dụng phụ trong quá trình nghiên cứu.” Giọng Trí Hư Tản Nhân càng lúc càng khẽ: “Đã được chứng thực, nó có ý thức, giờ nghĩ lại, tất cả càng giống như nó đang đùa bỡn con người, nhìn con người vì nó mà rơi vào điên cuồng.”
Về các thí nghiệm của Tập đoàn Sao Mai, trong lòng Bạch Hỏa vẫn còn rất nhiều nghi vấn muốn được giải đáp.
Nhưng Trí Hư Tản Nhân đã cảm thấy lý trí của mình sắp tiêu tan.
Thời gian còn lại của ông không nhiều nữa.
Trong khoảng thời gian giới hạn, ông phải nói ngắn gọn.
“Đồ nhi, những chuyện này đều không liên quan đến con và ta, Tập đoàn Sao Mai rồi sẽ tự chuốc lấy diệt vong, con chỉ cần lặng lẽ đứng nhìn là được.”
Trí Hư Tản Nhân mở lòng bàn tay, chiếc gương trước đó vỡ vụn, đâm vào da thịt ông, giờ đã trở thành một mặt gương hoàn chỉnh trong tay ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=515]

Nhìn con người xa lạ trong gương, ông nói nhanh hơn: “Ta chặt cây Thần Khỉ, vì tuy dân làng đã thỏa thuận với vua khỉ, nhưng Tập đoàn Sao Mai vẫn tiếp tục bắt khỉ từ ngọn núi này. Không chỉ vậy, Tập đoàn còn thả những con khỉ bị ô nhiễm sau thí nghiệm trở lại núi, lừa gạt vua khỉ, nói rằng họ đã thả dân chúng của ngài về. Kết quả, những con khỉ bị ô nhiễm không chỉ ăn thịt người, mà còn ăn cả khỉ trong núi. Vua khỉ muốn ngăn chặn tất cả, lấy chính mình làm mồi, từng mảnh từng mảnh, cắt thịt mình cho những con khỉ bị ô nhiễm ăn. Niềm tin thật sự là một thứ kỳ diệu, vua khỉ hấp thụ niềm tin của con người, như thể thực sự có được sức mạnh thần thánh, máu thịt của ngaig có thể cứu khỉ, cứu cả con người.”
Giọng Bạch Hỏa lạnh lùng cực kỳ: “Vậy nên, vua khỉ chết rồi.”
Những con khỉ bị ô nhiễm, dân làng mọc đầy lông đen khắp người, và Tập đoàn Sao Mai cần tìm cách giải quyết vấn đề ô nhiễm… bất kỳ bên nào trong ba bên này phát hiện vua khỉ có khả năng ấy, chắc chắn sẽ lột da rút xương, ăn thịt uống máu ngài.
“Đúng vậy, vua khỉ chết trong tay chính những thần dân ngài muốn cứu. Ta chôn xương của vua khỉ dưới cây Thần Khỉ, để dân làng ngày đêm cúng bái. Khi ta tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, quỷ dị bùng nổ toàn diện, dân làng vì sợ hãi, tùy tiện tạo ra một đống nghi thức tế lễ. Những nghi thức ấy hoàn toàn không phải do Thần Khỉ yêu cầu, mà là dân làng trong làng đồn đại sai lệch, áp đặt ý chí của mình lên Thần Khỉ. Người ở thôn Sinh khao khát có con, liền nói Thần Khỉ ban phước cho đôi uyên ương, có thể sinh được con cái. Người ở thôn Lão muốn trường sinh bất lão, liền quỳ bái những con khỉ lông đen, dùng sức mạnh méo mó của ô nhiễm không ngừng thay đổi cơ thể. Người ở thôn Bệnh muốn chữa khỏi bệnh lông đen, họ cũng chẳng biết mình đang tin gì, ai chữa được bệnh cho họ, họ tin người đó. Còn đạo quán của ta ở trong làng đó, tình hình ở đó tương đối tốt hơn. Người ở thôn Tử đáng trách nhất, ban đầu chỉ cúng hoa quả, để nam nữ thanh niên nhảy điệu múa tế lễ, xoa dịu Thần Khỉ đã chết. Nhưng về sau, một người đàn ông nhảy múa yêu thầm bạn nhảy của mình, yêu mà không được, liền mượn danh Thần Khỉ, nói rằng Thần Khỉ cần người hầu hạ, phải hiến tế thiếu nữ. Dân làng đem cô gái còn sống đóng đinh vào quan tài, còn người đàn ông sau khi làm nhục cô gái, phủ lên người cô tấm vải đỏ, hẹn kiếp sau sẽ cưới lại. Sau khi người đàn ông làm điều ác, trên người bắt đầu mọc lông đen, gã nghĩ đó là lời nguyền của cô gái, liền đi tìm quan tài của cô để quỳ bái. Nhưng cô gái đã biến thành quỷ dị, ăn thịt người đàn ông đã hóa thành khỉ lông đen. Dân làng phát hiện cả đàn ông lẫn phụ nữ đều biến mất, liền cho rằng Thần Khỉ cần tế lễ trai gái. Ban đầu họ dùng xác chết thay thế, sau khi có người thử thách, họ lại mê hoặc người thử thách khiêng quan tài vào rừng sâu, để quỷ dị ăn thịt người thử thách, hoàn thành nghi lễ hiến tế. Chính những nghi lễ lộn xộn này khiến cây Thần Khỉ ngày càng lớn, cây Thần Khỉ không phải là sự che chở của Thần Khỉ cũ cho ngọn núi này, mà là oán hận của Thần Khỉ cũ, là sức mạnh của ô nhiễm. Ô nhiễm trên ngọn núi này đã quá nhiều, sức mạnh của Thần Khỉ mới không ngừng lan rộng, để ngăn hai nguồn ô nhiễm va chạm tạo ra ô nhiễm lớn hơn, ta đã cưa đứt cây Thần Khỉ, rồi dẫn các con rời xa thôn Tử, nơi ô nhiễm nặng nề nhất.”
Trí Hư Tản Nhân nói một hơi quá nhiều.
Ông thở hổn hển.
Con khỉ trong mảnh gương vỡ như thể sắp nhảy ra ngoài.
Bạch Hỏa lấy từ trong ngực ra một chai nước uống đỏ, đặt lên bàn trước mặt Trí Hư Tản Nhân.
Trí Hư Tản Nhân chẳng thèm nhìn, cầm chai nước uống đỏ, ngửa đầu uống cạn.
Ông nghỉ một lát, tiếp tục nói: “Trong ngôi làng này có một cây đại thụ, cây này nối liền với cây Thần Khỉ ở thôn Tử. Kế hoạch ban đầu của ta là để các con chờ ở thôn Sinh tương đối an toàn, đợi đến khi xương nở hoa, các con mới từ con đường đó trở lại thôn Tử, lấy được quy tắc thông quan. Nhưng vì các con đã trực tiếp đào xương của Thần Khỉ lên, mang theo bên người, các con không cần đi con đường này nữa. Quy tắc thông quan nằm trong xương của Thần Khỉ, khi hoa nở, tờ giấy quy tắc thông quan sẽ rơi ra từ trong hoa.”
Nói xong những lời này, Trí Hư Tản Nhân đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Ông quay người, đối mặt với Bạch Hỏa.
Toàn thân Trí Hư Tản Nhân mọc đầy lông đen bóng, đôi mắt đỏ rực như than lửa cháy, khuôn mặt hung tợn.
“Sư phụ…”
Sắc mặt Bạch Hỏa trắng bệch như tuyết, môi mím chặt, đuôi mày khẽ nhíu, áo choàng đen khẽ lay động: “Đi cùng ta, chúng ta ra thế giới bên ngoài.”
“Đồ nhi, nhìn ta thế này, con còn nghĩ ta có thể cứu được sao?”
Bạch Hỏa nhắm mắt, nuốt nỗi đau tột cùng vào trong bụng, khi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, tựa như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
“Sư phụ, con giúp người giải thoát nhé?”
“Được.”
“Hay là…”
Trí Hư Tản Nhân nhún vai, cơ thể trong bóng tối méo mó phát triển như từng khối u thịt, căng phồng làn da, khiến ông trở nên cơ bắp cuồn cuộn. Trí Hư Tản Nhân mở lòng bàn tay, đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười quỷ dị với Bạch Hỏa, rồi dựng chiếc gương trong tay lên: “Đồ nhi, ở lại đây với vi sư đi, mãi mãi… khẹc khẹc khẹc… ở lại mãi mãi…”
Tô Thanh Ngư vẫn luôn chờ ở ngoài cửa.
Cô nhìn đồng hồ, có phần sốt ruột đi qua đi lại trước cửa.
Bạch Hỏa đã nói chuyện với sư phụ anh trong đó suốt nửa tiếng rồi.
“Chậm quá!”
Tô Thanh Ngư đẩy cánh cửa đóng kín ra, đúng lúc thấy con khỉ lông đen trong gương lao về phía Bạch Hỏa.
“Cẩn thận chiếc gương!”

Bình Luận

31 Thảo luận