Tô Thanh Ngư bỏ xu vào, gắp búp bê theo yêu cầu của Ưu Ưu, nhưng lũ búp bê dùng chân đạp móc, cố đẩy móc ra xa.
Vì tất cả búp bê đều cố lặn xuống đáy, máy gắp thú hỏng, bốc khói.
Búp bê phá tung máy hỏng, chạy tán loạn.
Có con chạy nhanh quá, chân rụng cũng không quay lại nhặt.
Cái này đúng là quá khó hiểu.
Ưu Ưu cúi đầu thất vọng, tủi thân kéo tay áo Tô Thanh Ngư: “Chủ nhân, búp bê dễ thương của tôi chạy hết rồi!”
Tô Thanh Ngư nhún vai, dang tay nói: “Hết cách, chúng sợ cậu.”
Giờ chỉ có thể đổi máy khác.
“Tôi thích chúng thế mà, sao chúng lại sợ tôi? Chúng nên yêu tôi chứ.”
Ưu Ưu không gắp được búp bê, siêu thất vọng.
Tức giận, muốn ăn người.
“Chúng không dám.”
Vì lũ búp bê chạy ra khỏi máy gắp thú, làm những người khác trong phòng điện tử giật mình.
Một phụ nữ mặc đồ thể thao rộng đã quan sát Ưu Ưu từ đầu. Dung mạo cô ta bình thường, tóc ngang vai, mắt một mí, vẻ mặt có phần uể oải, trông hơi hung dữ.
Cô ta bước đến trước mặt Ưu Ưu, cầm một lồng nhỏ, trong lồng nhốt một con búp bê.
“Muốn không?”
Cô ta lắc nhẹ con búp bê trong lồng, dụ dỗ Ưu Ưu.
Chủ nhân còn ở đây, vậy mà dám công khai phá đám.
Ưu Ưu nhìn Tô Thanh Ngư, thấy cô chỉ lạnh nhạt liếc qua, không có biểu cảm gì thêm liền gật đầu, nói với người phụ nữ: “Muốn.”
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, lộ vẻ đắc ý: “Muốn thì phải ký khế ước với tôi.”
Ưu Ưu lập tức rụt tay định lấy búp bê, trên mặt hiện nụ cười như có như không: “Cô muốn ký khế ước với tôi à?”
Cậu ta là thợ săn, không phải con mồi.
Biểu cảm trên mặt Ưu Ưu bắt đầu thay đổi, khi cậu ta không chú ý quản lý biểu cảm, điều đó có nghĩa là cậu ta muốn ăn.
Tô Thanh Ngư lên tiếng, ngắt lời họ.
“Không được đâu, Ưu Ưu đã có chủ. Trông cậu ấy có vẻ dễ thương nhưng rất nguy hiểm. Nhắc nhở thân thiện, cô nên tránh xa cậu ấy.”
Tô Thanh Ngư đang mày mò một máy gắp thú khác, phát hiện tất cả búp bê trong các máy đều tránh cô, như thể cô và Ưu Ưu là thú dữ ăn người.
“Cô bỏ ra bao nhiêu để ký khế ước với chú hề này? Tôi trả gấp đôi.”
Dường như người phụ nữ rất muốn có Ưu Ưu, quyết tâm giành lấy.
Cô ta bước đến bên Tô Thanh Ngư, hơi ngẩng cằm: “Tôi là Diệp Hàm Sương, trước đây làm việc ở tổ chức Áo Xanh, sau ra ngoài tự lập, thành lập đội lính đánh thuê Thiên Lang. Chú hề này là quỷ dị khế ước của cô? Năng lực cậu ta không tệ, cái giá chắc không rẻ. Nếu cô không đủ tài lực sử dụng cậu ta, chi bằng nhượng lại cho tôi. Vào tay tôi, cậu ta sẽ phát huy thực lực thật sự.”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
—“Đội Thiên Lang? Người phụ nữ này là người của Thiên Lang!”
—“Trời ơi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=400]
Thủ lĩnh Thiên Lang thần bí khôn lường, tay sai tinh nhuệ vô số, họ thu tiền âm phủ trong phó bản, vừa bảo vệ người thử thách, vừa có thể giết người, danh tiếng lẫy lừng!”
——“Quỷ dị được đội Thiên Lang nhắm đến, chắc chắn sẽ phải đổi chủ khế ước. Nếu chủ cũ ngoan ngoãn còn được nhận một khoản tiền âm phủ, nếu không chịu nghe, chắc chắn bị giết.”
——“Chim khôn chọn cành tốt mà đậu.”
——“Lần này có kịch hay để xem rồi.”
…
“Tổ chức Áo Xanh? Đội lính đánh thuê Thiên Lang?”
Tô Thanh Ngư dừng động tác, nghiêng đầu nhìn Diệp Hàm Sương: “Tôi từng nghe qua tổ chức Áo Xanh, cứ tưởng người của các cô khá là thảnh thơi, không thích dây dưa với quỷ dị.”
Còn đội Thiên Lang, Tô Thanh Ngư không biết là gì.
“Họ là họ, tôi là tôi.”
Thái độ Diệp Hàm Sương không mấy thân thiện: “Giờ tôi không còn là người của tổ chức Áo Xanh. Cái kiểu sống tạm bợ đó không hợp với tôi. Cô em, cô chưa từng nghe đến đội Thiên Lang sao?”
Tô Thanh Ngư thành thật nói: “Ừ, chưa.”
“Vậy giờ nghe thấy chưa?”
Diệp Hàm Sương lạnh mặt, gương mặt góc cạnh, khi nghiêm lại trông càng hung dữ.
Kể từ khi quỷ dị giáng xuống, các thế lực phát triển mạnh mẽ.
Có tổ chức lớn, dĩ nhiên cũng có đội lính đánh thuê nhỏ, chẳng có gì lạ.
Nhìn Diệp Hàm Sương tự tin như vậy, chắc chắn đội Thiên Lang có chút bản lĩnh.
Thẩm Tư Niên cụp mắt, ngón tay khẽ gõ lên máy đẩy xu.
Bề ngoài, anh ta trông như người đàn ông dịu dàng chơi trò chơi cùng Lạc Ngọc Noãn, hình ảnh anh trai nhà bên.
Thực tế, anh ta còn một thân phận ẩn giấu: thủ lĩnh đứng sau đội Thiên Lang.
Mục đích Thẩm Tư Niên lập đội Thiên Lang là để xây dựng một đội lính đánh thuê trực thuộc mình.
Anh ta quý trọng danh tiếng, một số việc bẩn thỉu, mệt nhọc không thể dùng thân phận hiện tại để làm, nhưng cũng không thể không làm. Vì vậy, anh ta lập đội lính đánh thuê không đứng về phía nào, chiêu mộ nhân tài, thay anh ta làm những việc bạo lực.
Thẩm Tư Niên giấu thân phận thủ lĩnh Thiên Lang, không trực tiếp ra lệnh mà truyền đạt qua một hồng nhan tri kỷ khác.
Đối với đội Thiên Lang, yêu cầu của Thẩm Tư Niên là mạnh mẽ, tự tin, lạnh lùng tàn nhẫn, phải có niềm tin, trung thành với anh ta, đồng thời phải ký khế ước với quỷ dị mạnh mẽ, kiếm được nhiều tiền âm phủ hơn.
Dù Thẩm Tư Niên hiếm khi xuất hiện trực tiếp, ảnh hưởng của anh ta với đội Thiên Lang hiện diện khắp nơi. Nhờ năng lực hệ thống, anh ta nắm quyền cung cấp vật tư, thao túng mọi bố cục ở phía sau.
Lúc này, Thẩm Tư Niên lạnh lùng quan sát biểu hiện của Diệp Hàm Sương.
Chú hề kia… trông có chút quen mắt…
Tạm thời anh ta chưa nhớ ra.
Nếu lần này Diệp Hàm Sương thể hiện đủ tốt, Thẩm Tư Niên sẽ giao trọng trách cho cô ta sau này.
Tô Thanh Ngư đội mũ, kéo vành mũ xuống thấp, giọng bình thản: “Đội Thiên Lang của các người tôi chưa nghe qua, cũng chẳng muốn nhớ. Ưu Ưu là quỷ dị khế ước của tôi, nếu cậu ấy muốn đi với các người, tôi không cản.”
Có người muốn tìm chết, Tô Thanh Ngư chẳng cần ngăn.
“Chủ nhân.”
Tô Thanh Ngư ngồi trên ghế chơi máy gắp thú, Ưu Ưu lập tức ôm cánh tay cô, vùi đầu vào vai cô: “Tôi không muốn rời xa cô đâu.”
“Cậu đã là một quỷ dị trưởng thành, tôi để quyền lựa chọn cho chính cậu.”
Diệp Hàm Sương lộ vẻ vui mừng, nói với Ưu Ưu: “Tên cậu là Ưu Ưu đúng không? Những búp bê quỷ dị này đều là cấp trắng, chúng sợ cậu như vậy, chắc chắn cậu ở cấp xanh trở lên. Chỉ cần cậu theo tôi, tôi không chỉ tặng cậu búp bê trong lồng, mỗi lần trả giá, tôi còn cho cậu thêm hai mươi đồng âm phủ, thế nào? Có muốn đổi chủ không? Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ giết người phụ nữ trước mặt, trả tự do cho cậu.”
Ưu Ưu nở nụ cười gần như dữ tợn, miệng nứt đến mang tai, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Hàm Sương, hỏi: “Chị, chị muốn ký khế ước với tôi vì chị yêu tôi sao? Nếu tôi biến thành thế này, chị còn yêu tôi không?”
Diệp Hàm Sương thận trọng lùi một bước, hỏi: “Giá để sử dụng cậu là gì?”
“Tôi chỉ muốn một chút tình yêu của chủ nhân thôi.”
“Yêu?”
Lần đầu Diệp Hàm Sương nghe quỷ dị đưa ra yêu cầu như vậy.
“Đúng vậy.”
Ưu Ưu nhảy nhót đến trước mặt Diệp Hàm Sương, kiễng chân, kéo cổ áo cô ta để cô cúi xuống rồi dùng bàn tay lạnh giá vuốt ve khuôn mặt cô ta: “Chị có thể cho tôi tình yêu mà tôi muốn không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận