Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 357: Phố Trăng Đen (8)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 05:55:31
"Nếu chủ nhân muốn, có thể ra lệnh cho tôi."
"Ra lệnh cho anh, giá trị đó còn đắt hơn nhiều so với chiếc mặt nạ kia."
"Vậy tại sao chủ nhân lại đấu giá với cậu ta?"
Vô Tâm không hiểu, tại sao con người lại đưa tay ra, nhưng lại không thực sự muốn giành lấy.
"Anh ta từng lừa gạt tôi, tôi chỉ muốn trả đũa thôi."
Tô Thanh Ngư nhún vai, tâm trạng vui vẻ: "Nhân tiện, Vô Tâm, đạo cụ quỷ dị của anh là gì?"
Tô Thanh Ngư đang suy nghĩ, nếu quỷ dị của cô có thể sản xuất hàng loạt đạo cụ quỷ dị, thì việc đem những đạo cụ này ra bán, mở một cửa hàng tại phố Trăng Đen, thu mua vàng bạc châu báu sẽ giúp cô tiếp tục làm một tiểu phú bà sau khi ô nhiễm biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Vô Tâm đưa ra bàn tay máu thịt, trên lòng bàn tay, khói đen ngưng tụ thành một thanh đao xương thuần trắng. Anh cầm lấy mũi dao, đưa phần chuôi về phía Tô Thanh Ngư.
Đó chính là đạo cụ quỷ dị của anh.
"Cho tôi sao?"
Vô Tâm gật đầu, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở: "Những gì Ưu Ưu có thể cho, tôi cũng có thể cho."
Ưu Ưu đã đặt một con rối hề bên cạnh Tô Thanh Ngư và để thể hiện lòng trung thành, Vô Tâm cũng đóng góp một đạo cụ quỷ dị của mình.
Tô Thanh Ngư nhận lấy con dao, nói lời cảm ơn, rồi thầm nghĩ: Quả nhiên, chỉ khi có cạnh tranh thì mới có áp lực. Khi trở về, có lẽ mình nên tạo một bảng đánh giá, ai thể hiện tốt thì được cộng điểm, rồi căn cứ vào mức điểm để phát thưởng.
Canh tranh đi, tất cả hãy cạnh tranh đi!
Ý tưởng này vừa xuất hiện, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức mờ nhạt, dường như là một cô bé đang khóc, nói rằng mình rất sợ hãi, đã nhìn thấy những thứ kỳ lạ.
Và một người phụ nữ mà cô không nhớ rõ tên đang ôm lấy cô bé, nói với cô rằng: Trên thế giới này, sự tồn tại của những sinh vật bất tử là điều tốt. Con người có thể đặt một miếng thịt người trước mặt chúng, để chúng không ngừng tạo ra năng lượng, giống như một cỗ máy vĩnh cửu.
Như vậy, vấn đề cạn kiệt năng lượng trong tương lai sẽ được giải quyết.
Đây là bối cảnh trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" chăng?
Thời gian quá lâu khiến những ký ức ban đầu, những sự việc xảy ra trong thế giới này và những điều cô biết từ sách vở đã hòa lẫn vào nhau, khiến cô không thể phân biệt rõ ràng.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.
Lúc đầu, khi Thẩm Tư Niên đưa ra giá, ánh mắt của nhiều người đổ dồn về phía anh ta.
Giờ đây, mọi người càng tò mò hơn về danh tính của người trong phòng VIP trên tầng hai.
Trước đây, đèn trong các phòng VIP trên tầng hai luôn là đèn xanh.  
Hôm nay, lần đầu tiên có một phòng sáng đèn đỏ.
Để vào được tầng hai, không chỉ cần một nghìn đồng âm phủ mà còn phải có thẻ VIP cao cấp của phố Trăng Đen.  
Thẻ VIP cao cấp chỉ được cấp khi đạt đến một mức chi tiêu nhất định.
Người trên tầng hai thật sự là một nhân vật thâm sâu khó lường.
Tô Thanh Ngư tiếp tục tham gia buổi đấu giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=357]

Trong phần đầu, chủ yếu là các bộ phận cơ thể người và đạo cụ quỷ dị được đưa ra đấu giá.  
Đến phần sau, những món hàng đặc biệt mới được trình làng — những quỷ dị có thể ký khế ước.
Những quỷ dị này đều không có cấp độ cao, chủ yếu là cấp trắng, cao nhất cũng chỉ là cấp xanh.  
Tuy nhiên, sự xuất hiện của chúng đã khiến đám đông điên cuồng tranh giành.  
Họ sẵn sàng bỏ ra toàn bộ gia tài chỉ để ký kết hợp đồng với một quỷ dị, coi đó như một lá bùa hộ mạng.
Trong nửa sau của buổi đấu giá, Thẩm Tư Niên rất im lặng.  
Anh ta lạnh lùng biểu đạt rằng mình có thứ quỷ dị cao cấp hơn, không hề quan tâm đến những thứ trên sân khấu.
Tất nhiên, lý do thực sự là, tiền âm phủ đã không còn đủ.
Anh ta định dùng điểm tích lũy để đổi thêm tiền âm phủ, nhưng bị hệ thống khuyên nhủ quay lại.
Hệ thống bảo anh ta hãy phát triển một cách thận trọng, đừng liều lĩnh.
Tô Thanh Ngư mua một cuốn sách viết bằng ngôn ngữ quỷ dị có tên "Học tập, môn học bắt buộc suốt đời của quỷ dị", làm quà tặng cho Bạch Nguyên Hương.
Buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc, Tô Thanh Ngư đã rời đi trước.
Cô và Vô Tâm cùng nhau dạo phố, cô chịu trách nhiệm mua sắm, còn Vô Tâm thì giúp cô mang đồ.
Những người ở đây vô cùng nhiệt tình với cô.
Thậm chí nột số gian hàng còn chủ động giảm giá cho cô.
Chiếc lược gỗ chạm khắc hoa văn, cô mua lại, làm quà tặng cho Song Hỷ.
Đống đề thi đang được bán với giá rẻ, cô mua lại cùng với những cuốn sách có được từ buổi đấu giá, làm quà tặng cho Bạch Nguyên Hương.
Tô Thanh Ngư còn chọn cho Vô Tâm một cái tua kiếm, phía trên là chiếc khuy bình an màu xanh ngọc được xâu bằng dây, phía dưới là tua màu xanh đậm.
Cô tự tay treo tua kiếm lên chuôi kiếm của Vô Tâm.
Vô Tâm không có biểu hiện gì đặc biệt trên khuôn mặt.
Tua kiếm không thể ăn được.
Anh thực sự muốn đi ăn tiệm, nhưng vẫn không tháo tua kiếm ra đã là rất cho thể diện rồi.
Món quà dành cho Simon là một mô hình búp bê thần chết.
Món quà dành cho Kỷ Nhất Phàm là một bộ vest mới.
Còn đối với Ưu Ưu, Tô Thanh Ngư mua một bộ dụng cụ điêu khắc, hy vọng cậu ta có thể chăm chỉ tạo ra nhiều đạo cụ quỷ dị hơn.
Sau khi mua đủ đồ, Tô Thanh Ngư không ở lại lâu, lập tức rời khỏi phố Trăng Đen.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Vu Vĩnh Khang sai người đến mời Tô Thanh Ngư.
Kết quả, căn phòng trống trơn, Tô Thanh Ngư đã rời đi từ lâu.
Không chỉ vậy, Tô Thanh Ngư còn gửi đoạn băng ghi hình cho Chu Sơn Hải, nói với anh ấy rằng, nội bộ tổ chức Áo Đỏ cần phải làm một cuộc tổng vệ sinh.
Thiên Phủ Linh Thành, Tổ chức Áo Đỏ.
Bạch Hỏa vẫn tiếp tục công việc như thường lệ, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chu Sơn Hải phát hiện ra rất nhiều kẻ quay lén bên ngoài tổ chức Áo Đỏ. Một người ẩn danh đã sử dụng máy bay không người lái, theo dõi và phát trực tiếp cuộc sống hàng ngày của Bạch Hỏa, đồng thời thêm mắm thêm muối để xuyên tạc những việc Bạch Hỏa làm.
- Nếu Bạch Hỏa đi kiểm kê vật tư, người này sẽ nói rằng Bạch Hỏa lợi dụng việc kiểm kê để trục lợi cá nhân.
- Nếu Bạch Hỏa trò chuyện với các thành viên khác trong tổ chức, người này sẽ nói rằng Bạch Hỏa đang tẩy não người khác.
- Nếu Bạch Hỏa đang viết báo cáo, người này sẽ nói rằng Bạch Hỏa lại đang giả vờ làm việc.
Sau một thời gian điều tra, Chu Sơn Hải đã tìm ra địa chỉ IP của người đó, phát hiện nó nằm trong khu vực gần tổ chức Áo Đen.
Phòng 207, tầng hai, khu đấu giá.
Sau khi nhận ra mình bị lừa, Vu Vĩnh Khang đã đập vỡ chiếc gạt tàn trên bàn, lặp đi lặp lại ba lần: "Không thể nào!"
Ông ta không hiểu, tại sao một người như Tô Thanh Ngư lại có thể từ chối một khoản tiền âm phủ lớn như vậy.
Liệu Tô Thanh Ngư và Bạch Hỏa có phải là cùng một loại người? Hay là phán đoán của ông ta đã sai?
“Nếu không thể lật đổ Bạch Hỏa khỏi vị trí thủ lĩnh khu vực này, khiến cậu ta mang tiếng tăm xấu xa, thì chúng ta sẽ không thể gặp được cấp cao của tổ chức Áo Đen.”
Vu Vĩnh Khang siết chặt nắm đấm, nặng nề đập xuống mặt bàn.
Vu Vĩnh Lạc nhớ tới người đẹp yếu ớt ngồi trên xe lăn kia, nếp nhăn đuôi mắt hằn sâu lại. Bà ta lo lắng nói:
“Anh trai, lời của con bệnh ấy có đáng tin không? Ả ta nói chỉ cần chúng ta lập được thành tích, sẽ dẫn chúng ta đi gặp Quỷ Chủ. Nhưng bản thân ả ta thì sắp bệnh đến chết rồi, Quỷ Chủ đó thật sự có thể cho anh một cơ thể khỏe mạnh như người bình thường sao?”
“Ả ta bị một con quái thai quỷ dị hút hết tinh khí, nếu không có sự che chở của Quỷ Chủ thì đã sớm vì không trả nổi cái giá mà tắt thở chết từ lâu rồi.”
Vu Vĩnh Khang ngồi phịch xuống ghế sô-pha, tính cách càng cáu kỉnh hơn:
“Từ khi quỷ dị giáng xuống tới nay, chúng ta luôn làm việc cho tổ chức Áo Đỏ, vào sinh ra tử, nhưng tổ chức đã cho chúng ta được gì? Không ưu tiên đề bạt những nhân viên kỳ cựu như chúng ta, lại để kẻ gia nhập giữa chừng như Bạch Hỏa leo lên chức cao! Lòng người đâu phải lạnh chỉ trong một ngày! Phú quý đều phải mạo hiểm mà có, thà sang tổ chức Áo Đen liều một phen, còn hơn là ở tổ chức Áo Đỏ ngày ngày gánh hết mấy việc nặng nhọc, khổ sở.”
“Ngẫm mà xem, bây giờ chúng ta có thể ngồi yên trong phòng 207 này cũng là nhờ con bệnh ấy cho thẻ hội viên cao cấp. Có tấm thẻ này, ngay cả quỷ dị trên con phố này cũng phải nể chúng ta đôi phần. Tổ chức Áo Đen dựa lưng vào quỷ dị, thế lực hùng mạnh, gia nhập bọn họ, chắc chắn chúng ta sẽ có tương lai rộng mở.”
“Em nghe theo anh trai.”
Vu Vĩnh Lạc cảm thấy mình đã già, không muốn nửa đời còn lại phải làm trâu ngựa trong tổ chức Áo Đỏ nữa. Bà ta muốn ngồi vào vị trí lãnh đạo, để người khác phục vụ mình.
Hơn một năm nay, bà ta cũng đã bỏ ra không ít công sức để con người chống lại quỷ dị, nhưng kết quả thì sao? Chẳng phải vẫn bị người ta chặn trước cửa mắng, nói rằng họ làm chưa đủ, chưa tốt sao.
Ngay cả trong nội bộ tổ chức cũng chẳng ai công nhận công sức của họ, không hề đề bạt, lại còn để một kẻ mới ngồi vào vị trí vốn dĩ thuộc về họ.
Khi họ báo cáo chuyện này với cấp trên của tổ chức Áo Đỏ, cấp trên cũng chỉ lạnh lùng ra lệnh phải phục tùng sự điều động.
Đã như vậy, thà phản bội còn hơn.
Vì Tô Thanh Ngư là hội viên cao cấp của phố Trăng Đen, nên lệnh truy nã của Vu Vĩnh Khang không thể phát ra được.
Ông ta báo chuyện này cho con bệnh bên tổ chức Áo Đen, cũng chính là người đẹp yếu ớt ngồi trên xe lăn từng xuất hiện ở biệt thự nhà họ Lạc.
Căn cứ của tổ chức Áo Đen.
Trong phòng bật sưởi sàn, hương trầm khẽ cháy tỏa hương.
Người đẹp yếu ớt tựa vào lòng người đàn ông da ngăm, ngực đau âm ỉ, còn người đàn ông kia thì nhẹ nhàng vuốt lưng, cố xoa dịu cho cô ta bớt khó chịu.
Lúc này, điện thoại của người đẹp yếu ớt vang lên.

Bình Luận

31 Thảo luận