Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 258: Đoàn xiếc Táo Đỏ (26)

Ngày cập nhật : 2025-08-28 22:25:53
"Không phải anh nói bố mẹ rất yêu thương anh sao?"
"Đúng vậy, họ rất yêu tôi, vậy thì tôi không thể giết họ sao?"
Gương mặt Ưu Ưu tươi cười, giọng nói ngọt như mật ong, cậu ta nhìn Tô Thanh Ngư với vẻ ngây thơ hồn nhiên: "Suy nghĩ của em kỳ lạ thật đấy."  
Tô Thanh Ngư gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Được được, quá được luôn."
Có những kẻ ác từ trong trứng, không thể lấy tư duy người bình thường để suy đoán.  
Ưu Ưu bắt đầu kể lại chuyện thời nhỏ, giọng điệu vui vẻ nhưng nội dung lại nặng nề khủng khiếp: "Hồi nhỏ, bố mẹ đưa tôi đến trường. Trường học náo nhiệt lắm, có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng tôi, chúng tôi cùng nhau vẽ tranh, không đủ màu đỏ, tôi còn cho họ dùng máu của tôi nữa. Nhưng mà, phụ huynh của những đứa trẻ đó đều ghét tôi, họ mắng con mình, bảo chúng đang nói nhảm với không khí, không cho chơi với tôi. Bố mẹ sợ tôi bị tổn thương, chuyển trường cho tôi.  Nhưng tôi không được chào đón ở bất cứ đâu. Bố mẹ đành để tôi ở nhà, họ thay phiên nhau ở bên, đưa tôi đi sở thú xem gấu trúc, đưa tôi đi thủy cung xem cá heo trắng, lên núi ngắm sao, đến công viên ngắm hoa nở. Nhưng tôi luôn làm hỏng mọi chuyện, khi tôi đến sở thú, hổ chạy ra ăn thịt người, khi tôi đến thủy cung, nhân viên rơi vào bể cá mập... bất hạnh luôn vây quanh tôi. Tôi khóc nói với bố mẹ, có phải tôi mang đến điều xui xẻo không? Bố mẹ an ủi tôi, nói rằng dù tôi thế nào họ cũng sẽ mãi yêu thương tôi. Tôi thấy họ thật vĩ đại, tình yêu của họ thật vị tha, thế là tôi đã giết họ."
Lời kể của cậu ta khiến Tô Thanh Ngư cảm thấy bất an.  
Cô hỏi với vẻ khó hiểu: "Tại sao anh lại giết những người yêu thương anh nhất trên đời?"  
"Ừ ha, tại sao nhỉ? Tại sao tôi lại giết họ?"
Ưu Ưu mím môi cười: "Bởi vì xé nát thứ đẹp đẽ mang lại một cảm giác khoái cảm đau đớn tột cùng."  
Cậu ta mang khuôn mặt thiên thần, đôi môi hồng hào phát ra lời lẽ quỷ dữ.  
Khi một người làm điều xấu, người ta thường cố gắng tìm lý do.  
Có phải vì hận thù? Vì ghen tị? Hay vì hiểu lầm?  
Dường như có một lý do, hành vi tổn thương người khác sẽ trở nên dễ hiểu hơn.  
Nhưng một người có đủ bố mẹ, được yêu thương từ nhỏ vẫn có thể làm điều ác.  
Tại sao không thể chứ?  
Mạnh Tử nói: Nhân chi sơ tính bản thiện. Ông cho rằng khi con người sinh ra, bản tính lương thiện. 
Tuân Tử nói: Nhân chi sơ, tính bản ác, cho rằng con người sinh ra đã mang thuộc tính động vật, bản năng thú tính là thuộc tính tự nhiên của loài người, cần thông qua giáo dục lễ nghĩa liêm sỉ về sau để uốn nắn.
Mà trong Tam Tự Kinh lại nói: Tính tương cận, tập tương viễn (Bản tính gần giống nhau, tập quán làm xa cách).
Cho rằng khi con người sinh ra bản tính tương đồng, không có thiện ác, mà môi trường trưởng thành sau này dẫn đến sự khác biệt về thiện ác giữa người với người.
Tô Thanh Ngư thấy rõ bản chất ác độc ở trên người Ưu Ưu.
Cậu ta không trả thù những kẻ đối xử tệ với mình, lại vung dao lên chính người yêu mình nhất.
Cậu ta theo đuổi khoái cảm méo mó.
Vậy khúc mắc của cậu ta là gì?
Tô Thanh Ngư không thể hiểu logic của kẻ biến thái, không đoán được suy nghĩ của cậu ta.
“Tìm hiểu quá khứ của tôi, em có thích tôi hơn không?”
Ưu Ưu nhìn Tô Thanh Ngư với vẻ đầy kỳ vọng: “Trước đây tôi cũng kể quá khứ với bọn trẻ khác, nhưng chúng đều sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=258]

Bé câm, em khác, tôi thấy em hiểu tôi.”
Tô Thanh Ngư chửi thầm trong lòng.
Trên mặt vẫn bình thản.
“Vậy anh có tin tôi không?”
Cô giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt mình.
Đôi mắt Ưu Ưu trong veo, lông mi cong, cười nói: “Em thích tôi hơn thì tôi sẽ tin em.”
“Anh tin tôi, tôi sẽ thích anh hơn.”
Tô Thanh Ngư xoay quanh quy tắc thông quan.
Cô không đến để trò chuyện trong nhà với Ưu Ưu.
Cô đến để hóa giải khúc mắc, giành lòng tin của cậu ta.
Ưu Ưu cúi đầu nghĩ một lúc, rồi ngước mặt nghiêm túc nói với cô: “Vậy tôi tin em.”
Tô Thanh Ngư nhân cơ hội, bước lên một bước, ánh mắt lấp lánh nhìn Ưu Ưu, nghiêm túc nói: “Là người bạn anh tin tưởng nhất, anh có thể chia sẻ khúc mắc với tôi bất cứ lúc nào. Có khúc mắc phải chia sẻ. Không có khúc mắc, tạo ra cũng phải chia sẻ.”
Ưu Ưu chớp mắt ngây thơ nói: “Những gì tôi có thể nói, đã nói hết với em rồi.”
Lời này như gợi ý.
Trên đường về, Tô Thanh Ngư nhẩm lại lời Ưu Ưu nói với cô một lượt trong đầu.
“Chúng ta đi dạo thị trấn thêm chút đi.”
Ưu Ưu thấy xích đu dưới cây liễu, chạy tới ngồi, đung đưa chân.
Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, cô nói: “Muộn rồi, chúng ta nên về thôi.
Điều thứ ba quy tắc【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
【Phải trở về đoàn xiếc trước khi màn đêm buông xuống.】
“Em thật sự nên ra ngoài vào buổi tối xem thử.”
Ưu Ưu ngoan ngoãn nhảy xuống xích đu, nói một cách bí ẩn: “Khi trời tối, những con thú trốn khỏi đoàn xiếc sẽ về bằng xe buýt du lịch. Chúng đều biến thành động vật đi bằng hai chân. Không chỉ như vậy, còn biết mở miệng nói tiếng người, thực sự rất thú vị.”
Theo miêu tả của Ưu Ưu, sau khi những con thú trốn vào Rừng Đen sẽ biến thành sinh vật trong truyện cổ tích.
Rừng Đen rất có thể là phó bản mới.
“Anh từng ra ngoài vào buổi tối à?”
Ưu Ưu thẳng thắn nói: “Thỉnh thoảng tôi sẽ trốn ra chơi. Tôi thích thị trấn ban đêm, mặt đất như sống dậy. Nếu em đi bộ ở thị trấn vào ban đêm, sẽ thấy mặt đất mềm mại, lên xuống, em có thể cảm nhận sức sống của nó.”
Nó?
“Nó là gì?”
“Là thứ tràn ra từ Rừng Đen.”
Ưu Ưu hơi nhíu mày: “Với tôi, tôi thích đoàn xiếc hơn Rừng Đen.”
“Nó” trong miệng của Ưu Ưu là ô nhiễm.
Thị trấn ban đêm như điểm giao giữa nguồn ô nhiễm của phó bản【Rừng Đen】 và 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】, xảy ra những thay đổi tại điểm giao.
Giữa các phó bản không có ranh giới rõ ràng.
Chúng sẽ thâm nhập lẫn nhau một phần.
Như hai luồng khí đan xen.
Hai người về đoàn xiếc trước khi trời tối.
Ưu Ưu bảo Tô Thanh Ngư đưa kẹo cho đoàn trưởng. Ông ta nhận chiếc giỏ đầy kẹo, lấy ba viên đưa cô.
“Ăn đi… khục khục khục.”
Biểu cảm trên mặt đoàn trưởng khó đoán.
Tô Thanh Ngư bỏ kẹo vào túi, ra dấu cảm ơn với ông ta.
Đoàn trưởng đứng đó, mắt đậu nhỏ xíu nhìn chằm chằm cô: “Giờ… khục khục khục… ăn đi.”
Ông ta muốn tận mắt thấy Tô Thanh Ngư ăn.
Quy tắc nói, ăn nhiều kẹo dễ gây ảo giác.
Trước đó không lâu, cô từng nảy sinh ảo giác, nhìn thấy bé gái bình hoa đã chết trước mặt cô ở phòng Ưu Ưu.
Đoàn trưởng thấy cô do dự, khối u trên cổ phình to cỡ quả bưởi, ông ta giận dữ đập gậy, chất vấn: “Khục khục khục… sao con không ăn kẹo ta đưa? Có ý đồ gì? Ghét đoàn xiếc? Ghét ta?”
Hàng loạt câu hỏi như nhắm vào Tô Thanh Ngư.
Đây là phó bản năm người, chết ba, một người đi, chỉ còn cô.
Dĩ nhiên cô sẽ bị chú ý.
Nửa sau điều thứ hai quy tâc【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
【Hãy giữ thái độ lịch sự với đoàn trưởng, không nghi ngờ quyền uy, càng không chọc giận ông ấy, nếu không, đoàn trưởng có quyền đuổi bạn khỏi rạp xiếc.】
Bây giờ chọc giận đoàn trưởng, ông ta sẽ đuổi cô đi.
Mà bên ngoài, trời đã tối.

Bình Luận

31 Thảo luận