Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 469: Đường về (8)

Ngày cập nhật : 2025-09-19 00:59:54
Tô Thanh Ngư cảm thấy mình luôn bôn ba trong các phó bản.
Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể ở lại khu an toàn, sống đời bình dị, ổn định.
Nhưng cô không làm thế.
Bàn tay số mệnh luôn đẩy cô tiến lên.
Thậm chí, đối mặt phó bản, cô có chút hứng thú mơ hồ.
Như thể khắc trong gen.
Bảy ngày đã đến.
Tám giờ sáng, Tô Thanh Ngư thu dọn ba lô đen, nhét đồ ăn nhanh và nước uống rồi đến điểm hẹn với Bạch Hỏa.
Chiếc ba lô đen là đạo cụ khởi đầu, theo cô đến giờ.
Tô Thanh Ngư là người hoài niệm, dây đeo ba lô đã bong tróc nhưng cô vẫn không đổi.
Ánh nắng sớm dịu dàng, ấm áp.
Mặt trời mới mọc trải tấm màn vàng ở phía Đông.
Thời tiết đã mát, không khí thoảng chút se lạnh.
Cây cối hai bên đường lay động, mép lá ánh vàng. Đường phố gần như không người, chỉ vài chiếc taxi đỏ lướt qua do tài xế quỷ dị lái.
Bạch Hỏa là sự giao thoa của đen và trắng, lạnh lùng mà thánh khiết, như thần linh giáng thế.
Lần này, anh đến đúng 8 giờ.
Tô Thanh Ngư trễ hai phút, vừa đi vừa ăn hai bánh bao đậu đỏ.
Bạch Hỏa nghiêng đầu chào: “Tô cô nương.”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Chào, buổi sáng tốt lành.”
Bạch Hỏa lấy bản đồ giấy ra.
“Tô cô nương, núi Thần Khỉ khá xa. Nếu đi thì phải đi tàu cao tốc hoặc máy bay, nhưng dùng phương tiện dễ lạc vào phó bản khác, hơi phiền.”
Tô Thanh Ngư mở bản đồ trên điện thoại: “Dù đi tàu hay máy bay cũng không đến được chân núi Thần Khỉ. Đường lên núi gập ghềnh, phải chuyển sang xe bò.”
“Chúng ta có thể đi bộ.”
Bạch Hỏa nhìn đoạn đường cô chỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=469]

Anh biết khinh công, trước đây đi bộ đoạn này chỉ cần thời gian ba nén hương.
“Anh đi bộ mà như bay, tôi thì không.” Tô Thanh Ngư biết đoạn đường ít nhất mười cây số, đi bộ tốn thời gian, lại mệt.
“Cái này…”
Bạch Hỏa hơi khó xử.
Đây được gọi là khởi đầu bất lợi.
Tô Thanh Ngư cười: “Đừng lo, tôi có cách.”
“Cách gì?”
“Gọi máy bay đến đón.”
Bạch Hỏa gật đầu, nghĩ cô sẽ dùng điện thoại đặt tài xế quỷ dị.
Ai ngờ, Tô Thanh Ngư hét to vào không khí: “Bác tài! Có khách đây! Nghe thấy thì lái máy bay qua nhé! Loại lớn chút! Một chỗ không đủ đâu!”
Dùng cách đơn sơ, nguyên thủy nhất để “gọi” máy bay.
Nếu đây là phim hoạt hình, chắc đầu Bạch Hỏa mọc ba đường đen.
Tài xế quỷ dị lái trực thăng lớn hơn lần trước, xuất hiện trong tầm mắt.
Bạch Hỏa khẽ nhướng mắt: “Tô cô nương đúng là giấu tài.”
Tô Thanh Ngư đùa: “Ra ngoài lăn lộn, bạn bè hơi nhiều.”
Tài xế quỷ dị chỉ thả họ ở bên ngoài phó bản, đoạn đường còn lại phải tự đi.
Từ xa, ngọn núi chìm trong bóng tối, cao chọc trời, hùng vĩ mà hiểm trở. Gió lạnh thổi qua như tiếng gầm của núi.
Tô Thanh Ngư đi giày thể thao, đeo băng bảo vệ cổ tay. Bạch Hỏa đốt một lá bùa vàng, ngọn lửa xanh bay lơ lửng, dẫn đường.
Họ chạy theo lá bùa.
Rõ ràng đi hướng ngược ngọn núi, nhưng chạy một lúc, lại lạc vào sương mù.
Phó bản 【Núi Thần Khỉ】 kích hoạt.
Số người thử thách: 2.
Độ khó: ⭐⭐⭐⭐
Trong phó bản, Tô Thanh Ngư thả Vô Tâm và Anh Lạc ra từ thẻ cống phẩm.
Bạch Hỏa hỏi: “Giờ chưa cần họ, sao Tô cô nương thả họ ra?”
“Thói quen cá nhân, tôi không thích nhốt họ trong thẻ cống phẩm.”
Bạch Hỏa trầm ngâm: “Để quỷ dị trong thẻ cống phẩm có nhược điểm gì sao?”
Phải nói, Bạch Hỏa cực kỳ nhạy bén.
Bạch Hỏa hỏi, Tô Thanh Ngư giải thích chi tiết: Thẻ cống phẩm với quỷ dị đã ký khế ước như nhà tù. Có thể nhốt tạm thời, nhưng phong ấn lâu dài sẽ khiến chúng sinh oán hận.
Mắt Bạch Hỏa loé lên: “Tại hạ đã hiểu rồi.”
Dù nói thế, anh không thả quỷ dị đã ký khế ước ra.
Anh có bí mật muốn giấu, Tô Thanh Ngư không xen vào.
Hai người sóng vai, men theo lối nhỏ.
Lá cây rậm rạp và cổ thụ che khuất nắng khiến núi tối tăm hơn.
Tô Thanh Ngư cảm nhận trong bóng tối có sinh vật rình rập, theo dõi họ từ khi vào núi.
Bóng tối vang lên tiếng sột soạt. Cô như thấy khỉ nhảy qua lại trong rừng, nhưng nhìn về phía lá rung, chẳng thấy con khỉ nào.
“Bạch Hỏa, anh có cảm thấy gì không?”
Bạch Hỏa gật đầu, thấp giọng: “Trong rừng có thứ gì đó. Ngọn núi này đổi khác nhiều, ô nhiễm nặng hơn lúc ta xuống núi. Trước đây dân làng xây đường đá lên núi, khắp nơi đầy khỉ hoang. Giờ đường mất, cũng chẳng thấy con khỉ nào.”
Lời này khiến Tô Thanh Ngư nâng cao cảnh giác.
Nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Không có quy tắc trong tay, họ ở thế bị động.
Thiếu quy tắc bảo vệ như mất ô che.
Ngọn núi rộng lớn, tìm quy tắc ngay từ đầu quá tốn thời gian.
Họ chỉ có thể đi về nơi sư phụ Bạch Hỏa ở.
Tiện thể tìm quy tắc trên đường.
Cụ thể thì đến nơi rồi tính tiếp.
Đi một lúc, gần đó bên đường, một thứ màu đen đang ngồi xổm.
Giống người… lại không giống.
Tô Thanh Ngư nhìn kỹ, thấy cạnh bụi rậm lộn xộn là một con khỉ kỳ quái. Lông nó đen như màn đêm, mắt ánh đỏ quỷ dị. Điều bất thường nhất là dường như con khỉ này biết nói.
Bạch Hỏa nhắc: “Đây là đường bắt buộc, không thể đi vòng.”
“Thấy chiêu phá chiêu thôi.”
Lúc này, con khỉ đen nhận ra có người, nhảy ra chặn giữa đường.
Con khỉ đó miệng nhọn má khỉ, đường nét khuôn mặt méo mó, trán lồi, đôi mắt đỏ như lửa địa ngục. Nó há miệng, lộ răng sắc nhọn như cưa, giọng quái dị ngắt quãng: “Khẹc khẹc khẹc… Dùng mười vạn đổi một năm tuổi thọ, làm không? Khẹc khẹc khẹc…”

Bình Luận

31 Thảo luận