Điều thứ mười bốn quy tắc【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
【Kẹo là thứ ngọt ngào, có thể tăng cảm giác no bụng, nhưng đừng ăn quá nhiều. Ăn nhiều sẽ gây ảo giác.】
Ưu Ưu mời Tô Thanh Ngư vào phòng, cậu ta thay một đôi giày da mới, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Ngư, trên mặt là nụ cười ấm áp:
“Bé câm, thật vui vì em không đi cùng đám người khác rời khỏi nơi này. Mấy tên mặc áo choàng đen đó đều là người xấu cả, nếu em đi với bọn chúng, tôi sẽ lo cho sự an toàn của em. À phải rồi, hết kẹo rồi, đoàn trưởng bảo tôi ra ngoài mua thêm. Mấy viên kẹo đó tôi đều mua từ thị trấn bên ngoài rạp xiếc về đấy. Lát nữa tôi ra ngoài, em có muốn đi cùng không?”
“Mua về á?”
Hôm nay Ưu Ưu mặc bộ quần áo sặc sỡ như cầu vồng, trông càng hoạt bát đáng yêu hơn: “Đúng vậy, tôi không có tay, chẳng lẽ tự làm được chắc?”
Tô Thanh Ngư thấy cậu ta nói câu này cũng có lý.
Để giữ quan hệ tốt với Ưu Ưu, cô gật đầu đồng ý: “Được thôi, chúng ta đi cùng nhau.”
Thị trấn của đám người mặt đậu tách biệt với thế giới bên ngoài. Ưu Ưu kể, ngoài lớp sương mù dày đặc là khu rừng đen um, đám người mặt đậu có miệng lê bước chậm chạp dọc những ngõ phố nhỏ.
Hai người cùng nhau đến chỗ bán kẹo.
Nơi đó gần sát rìa thị trấn.
Người bán kẹo là một đôi anh em.
Người anh mặc bộ quần áo vải bố chắp vá, đầu tóc bù xù, mặt mũi lem nhem, trên cánh tay đeo một cái giỏ con rách nát, bên trong là mấy viên kẹo bọc giấy màu sắc sặc sỡ.
Cô em gái khoác áo choàng đỏ, ôm một con búp bê vải cũ kỹ, đi sát theo sau anh trai.
Họ vừa thấy Ưu Ưu, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Kẹo này! Kẹo ngon này! Mua một viên đi!”
Ưu Ưu bước tới, nhìn đống kẹo ấy, cười nói: “Sao hôm nay lại là hai người thế? Bà lão bán kẹo trước đó đâu rồi?”
Ánh mắt người anh loé lên, ấp úng nói:
“Bà ấy à… bị bệnh, không xuống giường được, nên hôm nay chúng tôi đi bán kẹo thay.”
“Ốm rồi à, người già yếu lắm, bệnh mà không cẩn thận là chết mất tiêu ngay.”
Người anh vội vàng giải thích, càng nói càng hớ: “Không… không chết, vẫn khỏe.”
Ưu Ưu cười khanh khách, không bận tâm đến lời giải thích của hai anh em.
Cậu ta nói: “Gói hết mang về cho tôi đi.”
Người anh vui mừng định đưa cả giỏ kẹo cho Ưu Ưu, nhưng phát hiện Ưu Ưu không có tay, hơi lúng túng.
Ưu Ưu nhìn Tô Thanh Ngư, nói: “Đưa cho em ấy là được.”
Tô Thanh Ngư bước tới nhận giỏ kẹo.
Khi cô quan sát kỹ hai anh em này, phát hiện bàn tay của người anh gầy trơ xương như chân gà.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Hai người đến từ đâu vậy?”
Cô em gái nhút nhát nói: “Em và anh trai đến từ trong rừng.”
“Trong rừng có gì à?”
Cô bé nghiêng đầu, ngờ vực:
“Kỳ lạ thật, chị chưa từng vào rừng sao?”
Người anh vội kéo áo choàng của em gái, giải thích với Tô Thanh Ngư:
“Đây là lần đầu em gái tôi ra ngoài, em ấy không biết người ngoài không thể tùy tiện vào rừng đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=257]
Nơi sâu nhất của khu rừng ấy có một lâu đài cổ, trong đó có một vị bá tước bất tử. Ông ta cai quản khu rừng đen rất nhiều năm rồi. Nếu em muốn vào rừng, có thể đi theo đoàn xiếc. Vào dịp sinh nhật của bá tước, ông ta sẽ mời đoàn xiếc đến lâu đài cổ biểu diễn.”
Ưu Ưu đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng thế, còn hơn hai tháng nữa là đến sinh nhật bá tước rồi. Ông ấy đã gửi thư mời cho đoàn trưởng rồi. Đến lúc đó, em sẽ được nhìn thấy tòa lâu đài cổ lộng lẫy.”
Hơn hai tháng sao?
Thời điểm này hơi nhạy cảm.
Quy tắc thông quan cấp B【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
【Đoàn xiếc sẽ bị đóng cửa sau ba tháng nữa, tìm ra nguyên nhân đoàn xiếc bị đóng cửa và giải quyết khủng hoảng này.】
Trước đó, Tô Thanh Ngư từng nhận được một manh mối, Tập đoàn Sao Mai sắp thu mua đoàn xiếc.
Mà thời gian Bá tước mời đoàn xiếc tới lâu đài biểu diễn cũng gần sát ngày ấy.
Chẳng lẽ chính vì vụ thu mua này mà đoàn xiếc phải đến lâu đài biểu diễn, rồi xảy ra chuyện chọc giận Bá tước, cuối cùng dẫn đến rạp xiếc bị đóng cửa?
Vấn đề sẽ phát sinh trong hơn hai tháng tới.
Nhưng khoảng cách thời gian này quá dài.
Tô Thanh Ngư không định nán lại phó bản này lâu như vậy.
Khi trả tiền, mấy viên kẹo nhỏ bé đó mà đòi những ba vạn tiền âm phủ, Ưu Ưu bảo em gái đi lục ví của mình, kết quả là số tiền Ưu Ưu mang theo không đủ.
Vẫn thiếu hơn một nghìn.
Ưu Ưu định bỏ bớt lại vài viên.
Tô Thanh Ngư lấy tiền âm phủ ra, bù nốt số còn lại.
Ưu Ưu vô cùng vui vẻ, nói: “Bé câm, rốt cuộc em giấu bao nhiêu quỹ đen vậy? Có khi em còn giàu hơn cả đoàn trưởng ấy chứ?”
“Chỉ chút xíu thôi.”
Tô Thanh Ngư dùng ngón trỏ và ngón cái khép thành một khe hở.
Mà khi hai anh em kia thấy Tô Thanh Ngư lấy ra thẻ ngân hàng Thiên Địa, lộ ra vẻ mặt kiêng dè.
Cô em gái thì thầm hỏ: “Anh trai, kia có phải là thẻ ngân hàng Thiên Địa không?”
Loại thẻ của ngân hàng này, họ chỉ từng thấy trong tay Bá tước.
Nghe nói chỉ khi tài sản đạt đến con số nhất định mới có được thẻ này.
Còn loại người như họ, trốn ra ngoài bán kẹo quái dị kiếm từng đồng, có khi cả đời cũng gom không đủ tiền âm phủ để làm một cái.
Họ từng nhìn thấy, khi Bá tước rút tấm thẻ này ra, những quỷ dị sẽ vây quanh ông ta, nói những lời hay bằng khuôn mặt nịnh nọt.
Một ánh nhìn kỳ lạ thoáng qua trong đôi mắt có vẻ ngây thơ của Ưu Ưu.
Tô Thanh Ngư xách giỏ kẹo trở về đoàn xiếc.
Trong lòng cô vẫn canh cánh cách thông quan cấp A, cố gắng thăm dò nút thắt trong lòng Ưu Ưu.
Quy tắc thông quan cấp A 【Đoàn xiếc Táo đỏ】.
【Tìm ra bí mật trên người Ưu Ưu, tháo gỡ nút thắt trong lòng và giành được sự tin tưởng thực sự của cậu ấy.】
Tô Thanh Ngư cố ý dùng giọng điệu của một chị gái thân thiết dịu dàng hỏi: “Ưu Ưu, sống ở rạp xiếc, anh có vui không?”
Ưu Ưu trả lời không chút do dự:
“Vui lắm, đoàn xiếc giống như công viên trò chơi của tôi vậy, có rất nhiều món đồ chơi mà tôi thích.”
“Thế anh có phiền muộn gì không?”
Quy tắc nói, Ưu Ưu có khúc mắc, vậy thì chắc chắn có.
Nếu không Tô Thanh Ngư không thể thông quan.
Ưu Ưu lắc đầu như trống bỏi: “Tôi là người lạc quan, chẳng có buồn phiền gì hết.”
Tô Thanh Ngư không nản chí, cô tiếp tục hỏi: “Sao anh lại sống cùng đoàn trưởng? Bố mẹ anh đâu?”
Thông thường, khúc mắc của trẻ con liên quan đến tuổi thơ của chúng.
Ai ngờ Ưu Ưu không làm theo luật:
“Tôi có một tuổi thơ hạnh phúc lắm, bố mẹ em rất thương tôi. Dù tôi tàn tật nhưng họ chưa từng bỏ rơi tôi. Sau này, ba mẹ tôi chết rồi. Khi tôi lang thang bên ngoài thì gặp đoàn trưởng, ông ấy mang tôi về nuôi, để tôi làm quen với nhiều bạn mới. Tôi thật sự rất may mắn.”
Trước tiên Tô Thanh Ngư đồng cảm với cậu ta, rồi kể về chuyện cũ của mình và nỗi nhớ ba mẹ, cuối cùng mới chậm rãi hỏi đến điều cô muốn biết nhất: “Câu hỏi hơi đường đột, vì sao bố mẹ anh mất vậy?”
Ưu Ưu lại bật cười: “Họ ấy à, bị tôi giết chết đấy.”
Giây phút đó, cậu ta như một ác quỷ đội lốt thiên thần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận