Hôm nay Thẩm Tư Niên còn đặc biệt làm một kiểu tóc thời thượng, tóc chải ngược, vuốt sáp, nhìn thấy Tô Thanh Ngư, anh ta nói: “Chào nhé, bạn học, trông cậu giống một cô gái mình từng gặp.”
Trang Hiểu Điệp trừng mắt nhìn Thẩm Tư Niên, nói: “Giống cái gì mà giống, cô ấy chính là Ngư Ngư.”
“Sao có thể?”
Thẩm Tư Niên như không nhận ra Tô Thanh Ngư, anh ta nghiêng đầu hỏi Lạc Tử Huyên: “Khác mà, đúng không?”
Lạc Tử Huyên khẽ gật đầu lạnh nhạt.
“Hai người thật đáng ghét, còn giả vờ không quen.”
Trang Hiểu Điệp kéo tay Tô Thanh Ngư: “Mình đi bên kia chơi.”
Thẩm Tư Niên và Lạc Tử Huyên nhìn nhau.
Lạc Tử Huyên cau mày: “Cậu là Tô Thanh Ngư?”
Tô Thanh Ngư gật đầu.
Thẩm Tư Niên cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Lạc Tử Huyên nhìn cô kỳ lạ, nói: “Lâu quá không gặp, thoạt đầu không nhận ra.”
“Không sao.”
Dù sao cũng là người giả trong phó bản, Tô Thanh Ngư chẳng bận tâm.
Lạc Tử Huyên và Thẩm Tư Niên không tiếp tục đề tài này.
Mọi người tụ lại trò chuyện.
Thẩm Tư Niên nói: “Mình và lớp trưởng Mã là bạn lớp 11.”
Lạc Tử Huyên mím môi: “Mình và lớp trưởng Mã là bạn lớp 12.”
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp học ở một trường cấp ba bình thường.
Thẩm Tư Niên học ở trường có môi trường kém hơn.
Còn Lạc Tử Huyên học ở trường quý tộc.
Về phần Bạch Hỏa, theo lời Thẩm Tư Niên, là bạn anh ta rủ đến chơi.
Lớp trưởng Mã này đúng là giỏi, chuyển trường ba lần ở cấp ba, lần nào cũng làm lớp trưởng.
Thẩm Tư Niên uống một ngụm rượu, cười sảng khoái: “Lớp trưởng Mã quả là khéo giao tiếp, tiệc lần này có cả người từ ba trường.”
Tô Thanh Ngư hỏi: “Lớp trưởng Mã đâu?”
Lạc Tử Huyên giơ tay, chỉ vào đám đông: “Người đánh trống kia chính là cậu ấy.”
Tô Thanh Ngư thấy một nam sinh hơi mũm mĩm ngồi trước bộ trống, trán lấm tấm mồ hôi, tay linh hoạt đánh vào mặt trống, nhịp điệu sôi nổi mạnh mẽ, ánh mắt tập trung, tóc bay theo động tác, hòa nhịp với tiết tấu âm nhạc.
Trong ấn tượng, cậu ấy là một nam sinh ngoan ngoãn.
Nhưng khi đánh trống lại phóng khoáng, đầy sức sống.
Thẩm Tư Niên nói: “Mình và lớp trưởng Mã là anh em, bố mẹ cậu ấy hơi khác người, không cho phép cậu ấy kết bạn với học sinh kém. Hồi đó mình rủ cậu ấy đi vũ trường, bị bố cậu ấy bắt quả tang, suýt bị đánh.”
Tô Thanh Ngư trêu: “Dẫn học sinh cấp ba đi hộp đêm, bố cậu ấy không đánh cậu mới lạ.”
Trang Hiểu Điệp cũng nói: “Cậu nói vậy, mình nhớ ra một chuyện. Hồi đó lớp trưởng Mã chuyển trường vì trong lớp đồn cậu ấy yêu một bạn nữ. Bố mẹ cậu ấy biết tin, đến trường mắng cô gái đó một trận, còn hất trà sữa lên người cô ấy, nói cô ấy dụ dỗ lớp trưởng Mã, lừa trà sữa uống. Nhưng thực tế, trà sữa là cô gái tự mua, họ chỉ là bạn, vì thi Olympic Toán nên thân nhau hơn chút. Chính vì chuyện này mà lớp trưởng Mã phải chuyển trường.”
Tô Thanh Ngư nói: “Quá đáng thật.”
Lạc Tử Huyên nhớ lại thời lớp 12, nói: “Lớp 12 bọn mình học lớp chọn, lớp trưởng Mã không nổi bật trong lớp, nhưng vì chăm chỉ, thầy cô rất thích nên để cậu ấy làm lớp trưởng. Mình nhớ bố mẹ cậu ấy cũng tốt, khi cậu ấy mới chuyển đến, hai bác còn đặc biệt nói với bọn mình rằng con trai họ từ vùng quê lên, chưa quen môi trường, nếu làm sai gì thì mong mọi người bỏ qua.”
Lớp trưởng Mã có bố mẹ như vậy, cũng khổ thật.
Tô Thanh Ngư đi một vòng quanh tầng này, không phát hiện gì bất thường.
Bạch Hỏa bị một đám con gái vây quanh, đòi xem bói tình duyên, bói tài lộc.
Lớp trưởng Mã đánh trống xong, đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Thanh Ngư, nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu, hỏi: “Cậu là ai?”
“Bạn học lớp 10 của cậu.”
“Hơi quen mắt, nhưng mình không nhớ cậu.”
Lớp trưởng Mã gãi đầu.
“Mình học cùng lớp với Trang Hiểu Điệp mà.”
Lớp trưởng Mã cười, ra dấu bằng tay: “Mình nhớ Trang Hiểu Điệp, hồi đó cậu ấy thân với một bạn nữ, người cao cao, mặt hơi giống cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=391]
Nhưng mấy chỗ khác thì hoàn toàn khác. Thật xin lỗi, ở đây khách đông quá, bao năm rồi, trí nhớ mình cũng không tốt. Cậu chơi vui nhé!”
Không đúng.
Tô Thanh Ngư định hỏi thêm vài câu.
Ưu Ưu đột nhiên nhắc: “Chủ nhân, cửa thang máy sắp đóng rồi.”
Tô Thanh Ngư vội chạy về thang máy, nhưng đám người trong tiệc chặn trước mặt, mời cô cùng nhảy.
“Để tôi khuấy động bữa tiệc này chút nhé.”
Tô Thanh Ngư lấy ra một xấp tiền âm phủ, tung lên không trung phía sau.
Tiền âm phủ bay lượn rơi xuống, khiến mọi người tranh nhau cướp.
Trang Hiểu Điệp nhặt từng tờ, tiếc nuối nói: “A a a, Ngư Ngư phá hại của mình.”
Tô Thanh Ngư nhân lúc mọi người tranh nhau nhặt tiền âm phủ, chạy vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại.
Tầng này không có nguy hiểm gì.
Phó bản chỉ muốn Tô Thanh Ngư thấy rằng lớp trưởng Mã bề ngoài học giỏi, được thầy cô và bạn bè yêu mến, nhưng thực tế, bố mẹ kiểm soát quá mức, nhiều lần bắt cậu ấy chuyển trường, khiến cậu ấy rất khổ tâm.
Mỗi tầng lầu là những con người khác nhau.
Khi thang máy mở, cô đi thẳng vào phòng.
Chẳng lẽ là một thang máy một nhà?
Dù là một thang máy một nhà, cũng nên có sảnh vào.
Nhưng Tô Thanh Ngư vào vài tầng đều không có.
Đây cũng là điểm kỳ lạ.
Thang máy khởi động, tiếp tục đi xuống.
Tô Thanh Ngư bắt đầu suy nghĩ.
Lớp trưởng Mã nhớ Trang Hiểu Điệp, nhưng lại không nhớ cô là bạn học lớp 10.
Ánh mắt của Thẩm Tư Niên và Lạc Tử Huyên nhìn cô cũng rất xa lạ.
Nếu họ đều là quỷ dị, chỉ có ký ức giả do phó bản gán cho, thì cũng hợp lý.
Nhưng…
Không đúng!
Trong phó bản này, Tô Thanh Ngư có một danh tính.
Lớp trưởng Mã là bạn học cấp ba với Tô Thanh Ngư ngoài phó bản, nhưng không phải với Tô Thanh Ngư trong phó bản.
Thẩm Tư Niên và Lạc Tử Huyên cũng chỉ quen Tô Thanh Ngư ngoài phó bản.
Danh tính của Tô Thanh Ngư trong phó bản, dù gương mặt có phần giống nhưng chiều cao và vóc dáng khác biệt lớn, lớn đến mức người ta có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng họ là hai người khác nhau.
Nếu vậy, vấn đề là đây.
Sao Trang Hiểu Điệp lại chắc chắn Tô Thanh Ngư là Tô Thanh Ngư?
Đặc biệt là khi Trang Hiểu Điệp nhìn Tô Thanh Ngư, nói rằng cô không hợp với bộ quần áo này.
Vóc dáng thay đổi lớn như vậy, chỉ nói quần áo không hợp, mà không nghi ngờ Tô Thanh Ngư là người khác.
Tô Thanh Ngư nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Đó là Thẩm Tư Niên, Lạc Tử Huyên, Bạch Hỏa, lớp trưởng Mã đều là người giả trong phó bản.
Chỉ Trang Hiểu Điệp là thật.
Vì quan hệ quá thân nên chỉ liếc mắt đã nhận ra.
Quy tắc thứ sáu【Thang máy ngắm cảnh】 .
【Cẩn thận với những gương mặt quen thuộc. Những người bạn biết đến từ khắp nơi, không thể cùng sống trong tòa nhà này và đi thang máy cùng lúc. Nếu thấy họ, đừng chấp nhận lời mời của họ, đừng tin lời họ nói.】
Những gương mặt quen thuộc không thể cùng sống trong tòa nhà này.
Chỉ có một mình Trang Hiểu Điệp là thật thì không được coi là “cùng lúc”.
Không vi phạm quy tắc.
Không đúng, vẫn không đúng.
Ưu Ưu nói Trang Hiểu Điệp ở tầng tám không phải con người.
Ưu Ưu không thể nhận nhầm.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp thân thiết lâu như vậy, nếu Trang Hiểu Điệp là quỷ dị, ngay từ phó bản 【Trường THPT Sao Mai】, Bạch Nguyên Hương chắc chắn đã phát hiện.
Cô ấy chắc chắn là con người.
Bạch Nguyên Hương cũng không thể nhận nhầm.
Nếu Trang Hiểu Điệp là thật, tại sao cô ấy lại xuất hiện trong phó bản? Tại sao Ưu Ưu cho rằng cô ấy không phải con người?
Nếu Trang Hiểu Điệp là giả, tại sao cô ấy khác với những người khác trong phó bản? Tô Thanh Ngư có danh tính trong phó bản, tại sao cô ấy vừa thấy Tô Thanh Ngư đã nhận ra ngay?
Tại sao?
Không giải thích được.
Tô Thanh Ngư hơi đau đầu.
Có lúc, cô thật sự muốn vứt cái đầu đi.
Cô mang theo những câu hỏi này, thang máy đi xuống tầng bảy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận