Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 283: Thạch phủ (4)

Ngày cập nhật : 2025-08-31 10:35:05
“A a a! Lại thêm một đống quy tắc nữa!”
Phương Thiên Xuyên phát điên, cậu ta bắt đầu cầm tờ giấy lẩm bẩm đọc.
Mở giấy ra.
“Không được nhìn vào trong phòng qua cửa sổ…”
Đặt giấy xuống.
“Không được… không được cái gì ấy nhỉ…”
Không nhớ nổi.
Phương Thiên Xuyên khóc không ra nước mắt.
Cầu mong có boss nào từ trên trời rơi xuống kéo cậu ta qua cửa.
Trong phó bản, đám quỷ dị hoạt động tương đối tự do trong phạm vi nhất định.
Tô Thanh Ngư tranh thủ đi một vòng quanh Thạch phủ, dò xét sơ bộ kết cấu tứ hợp viện. Sau đó cô tiếp cận mấy gia đinh đang tán gẫu, lần lượt nắm được từng người đang ở từng phòng nào.
Giữa chừng, cô thử rời khỏi Thạch phủ, phát hiện cơ thể như bị yểm chú, mỗi lần bước tới cổng chính quá ba bước là hoàn toàn không thể tiến thêm.
Trong phó bản, nếu quỷ dị chưa bị con người ký khế ước thì không thể rời khỏi phạm vi phó bản.
Cuối cùng, Tô Thanh Ngư quay về căn phòng nhỏ của mình.
Tại đây, cô tìm thấy quy tắc ăn uống.
Căn phòng sạch sẽ, trong ngăn kéo có một chiếc chìa khóa. Khi cô chạm vào, trong đầu lập tức hiện ra thông tin, chìa này là chìa cổng sau của Thạch phủ.
Dưới chiếc chìa là một tờ giấy.
Hướng dẫn ăn uống của 【Nha hoàn Thạch phủ】
【1. Khi thư sinh bỏ trốn cùng nhị tiểu thư, hãy cầu xin nhị tiểu thư dẫn theo bạn. Nhị tiểu thư sẽ chia cho bạn một miếng thịt.】
【2. Khi thư sinh lẻn vào phòng lúc nửa đêm, nếu cậu ta muốn bạn giúp, bạn có thể đòi điều kiện. Nếu cậu ta hỏi về chuyện của đại tiểu thư, hoặc thổ lộ tình ý với bạn, bạn được phép ăn thịt.】
【3. Bạn không được độc chiếm thư sinh. Phải chia cậu ta làm năm phần, một phần giữ cho mình, bốn phần còn lại chia cho lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư và đại thiếu gia. Không cần chia cho đại tiểu thư.】
Tô Thanh Ngư phát hiện, quy tắc của quỷ dị đều xoay quanh chuyện làm sao ăn thịt người thử thách.
Kết hợp với kinh nghiệm từ các phó bản trước, cô rút ra kết luận: quy tắc ăn uống của quỷ dị chỉ giới hạn việc được ăn thẳng người thử thách trong các trường hợp nhất định, còn trường hợp người thử thách bị ô nhiễm thì không tính.
Rất thẳng thắn, đơn giản: ăn người.
Tô Thanh Ngư cất kỹ chìa khóa đồng thau vào người.
Ban đầu cô đoán nơi này không phải phó bản.
Nhưng đó là góc nhìn từ thân phận người thử thách.
Còn hiện tại cô là quỷ dị. Những gì cô thấy, những quy tắc cô chịu ràng buộc, hoàn toàn khác khi còn là người thử thách.
Như vậy, quay lại nhìn quy tắc thông quan trên giấy.
【Giải trừ khế ước là có thể rời đi.】
Giải trừ khế ước với ai?
Hiện giờ cô có chủ nhân à?
Tô Thanh Ngư hoàn toàn không cảm ứng được bất kỳ điều gì.
Hay là… giải trừ khế ước này với “nó”?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô thấy từng luồng khí đen quanh thân đang trôi nổi, trong đầu như có con trùng bò qua lại.
Quỷ dị trong phó bản có liên hệ mạnh mẽ với “nó” nhất.
Tiếp đó là quỷ dị bên ngoài phó bản.
Kế đến mới là người đã bị ô nhiễm.
Cuối cùng mới tới người chưa bị ô nhiễm.
Ban đêm, Tô Thanh Ngư nghe thấy tiếng khóc vọng ra trong phòng nhị tiểu thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=283]

Bây giờ cô là quỷ dị, dĩ nhiên không cần sợ hãi.
Cô tới phòng nhị tiểu thư, thấy cô ấy ngồi bên mép giường, đôi chân nhỏ mang giày thêu đỏ khép sát nhau, bàn tay trắng bệch nâng chiếc chậu đồng, nước mắt lã chã lăn từ má xuống cằm, nhỏ tong tong vào chậu.
Nếu là máu thì cũng nhiều quá rồi đấy.
Trên bàn tròn cắm một nén nhang.
“Song Hỉ, ta nhớ tỷ tỷ lắm… hu hu hu…”
Bờ vai nhị tiểu thư run lên, tiếng khóc đứt quãng.
Tô Thanh Ngư nhớ lại quy tắc ăn uống của nhị tiểu thư, quyết định tranh thủ moi thêm thông tin về Thạch phủ.
“Nhị tiểu thư đừng khóc nữa, có tâm sự gì thì cứ nói với nô tỳ.”
Cô bước đến, ngồi xuống mép giường, ngước mặt nhìn nhị tiểu thư.
Mái tóc đen của nhị tiểu thư buông xõa che trước mặt.
Từ dưới nhìn lên, chỉ thấy được cái cằm đỏ hỏn.
Hình như trong miệng nhị tiểu thư nhét cái gì đó.
Mỗi khi cô ấy khóc, từng nhúm cỏ vàng cùng lũ gián đen lại trào ra ngoài.
“Ta nhớ đại tỷ lắm… Cha nhốt tỷ ấy trong nhà kho ở hậu viện rồi, không cho ăn gì… Đại tỷ… hu hu hu… tỷ ấy sẽ chết đói mất thôi…”
Giọng nhị tiểu thư bi thương mà vô hồn, khóc như chỉ để mà khóc.
“Sao lão gia lại trừng phạt đại tiểu thư vậy?”
“Đại tỷ bị người ngoài nhìn thấy bàn chân… Cha vì giữ thể diện cho gia tộc, đã nhốt tỷ ấy lại, muốn để tỷ ấy chết đói.”
Giọng nhị tiểu thư oán hận: “Tỷ tỷ đáng thương của ta đã bị nhốt đói suốt bảy ngày, gầy trơ xương, tỷ ấy cắn hết móng tay, bắt đầu sinh ảo giác, bắt đầu ăn chính mình…”
Nếu lúc này người thử thách đến hỏi manh mối, có lẽ cũng nhận được câu trả lời tương tự.
Tô Thanh Ngư hỏi tiếp: “Sao phu nhân không cứu đại tiểu thư?”
“Đại tỷ không phải do mẹ sinh ra, mẹ không thích tỷ ấy. Mẹ bảo đại tỷ bị tà ma nhập, không cho ta gần gũi tỷ ấy. Nhưng tỷ ấy tốt với ta lắm. Khi chưa bị mẹ phát hiện, tỷ ấy ôm ta ngủ, vuốt ve khắp người ta, hôn lên trán và má. Hu hu hu...Không có cái vuốt ve của tỷ ấy, ta không ngủ được.”
Dường như Tô Thanh Ngư nghe được điều gì ghê gớm.
Tô Thanh Ngư truy hỏi: “Tại sao chân đại tiểu thư lại bị đàn ông khác nhìn thấy?”
Nhị tiểu thư tự trách: “Đều tại ta, đều là lỗi của ta. Ta muốn ăn ngó sen, đại tỷ cởi giày xuống nước hái cho ta. Ai ngờ hôm đó trong phủ có lang trung đến, thấy đại tỷ chân trần lên bờ. Đôi giày đó thêu hoa là do ta thêu. Đại tỷ quý hoa thêu của ta nên mới cởi giày.”
Nhị tiểu thư khóc suốt thời gian một nén hương.
Khi nén hương tắt, tiếng khóc dừng đột ngột, câu chuyện cũng ngừng ngay.
Giây trước còn thảm thiết.
Giây sau lạnh như băng.
Tô Thanh Ngư bất ngờ trước sự dừng lại đột ngột này.
Nhị tiểu thư gọi tên cô: “Song Hỷ.”
“Có.”
Tô Thanh Ngư còn cả đống câu hỏi chưa hỏi xong.
“Rót cho ta cốc nước.”
Giọng nhị tiểu thư bình tĩnh trở lại: “Sao hôm nay ngươi hỏi nhiều thế? Lại toàn hỏi về đại tiểu thư mà ngươi ghét nhất.”
“Nô tì chỉ muốn trò chuyện với tiểu thư, tùy tiện tìm đề tài thôi ạ.”
Tô Thanh Ngư đến bàn tròn, cầm ấm trà rót vào cốc, nhưng thứ đổ ra không phải nước mà là máu người.
“Lần sau không được hỏi nhiều thế. Trong tủ ta có bột xương người, pha cho ta chút. Cẩn thận, bột đó mịn lắm, rất đắt.”
“Vâng.”
Tô Thanh Ngư mở tủ, thấy không chỉ có bột trắng từ xương người mà còn có tranh làm từ da người, mặt dây chuyền làm từ môi người.
Thời gian quy định trong quy tắc đã qua, nhị tiểu thư trở lại trạng thái tự do, hỏi Tô Thanh Ngư: “Hôm nay đám người kia có túm ngươi hỏi gì không?”
Tô Thanh Ngư lấy một thìa bột xương cho vào cốc trà rồi dùng thìa khuấy.
Vừa pha trà vừa đáp: “Tên thư sinh hỏi nô tỳ vài chuyện về Thạch phủ.”
Bột xương được pha với máu nóng, cô lại thấy thứ này có chút thơm.
Cô bưng trà đưa cho nhị tiểu thư.
“Song Hỷ, nếu được tiền âm phủ, nhớ nộp lên, đừng giấu riêng nhé.”
Nhị tiểu thư thổi hơi nóng trên cốc trà, rồi vén mái tóc đen che mặt.
Tô Thanh Ngư mượn ánh trăng nhìn khuôn mặt nhị tiểu thư.

Bình Luận

31 Thảo luận